Chính sự? Hắn muốn nói chuyện chính sự gì chứ? Đàm Xuyên đoán
không ra hắn muốn làm cái quỷ gì, lẽ nào lại muốn giống như lần trước,
vừa đấm vừa xoa ép nàng quay về núi Hương Thủ cùng hắn? Mãnh hổ dưới
chân bất an gầm gừ, nó vẫn nhớ chuyện bị Phó Cửu Vân một chưởng đả
thương tại nhà trọ ngày đó, lúc này quả thực như lâm đại địch. Đàm Xuyên
khẽ đá nó một cái, thấp giọng nói: “Mày trốn đi đừng ra, không được kích
động.”
Nàng làm ba món mặn một món canh, bởi vì nhớ rõ Phó Cửu Vân nói
hắn thích lá dương xỉ, nên cố ý làm nhiều một chút. Lúc bưng tới đại sảnh,
bà chủ và thím Quách đã ân cần ngồi bên cạnh hắn nói chuyện phiếm, Phó
Cửu Vân thấy một đĩa dương xỉ to đầy kia, quả nhiên nở nụ cười, thấp
giọng nói: “Có lòng, đa tạ.”
Đàm Xuyên ho hai tiếng, giả bộ không nghe thấy, bên tai lại có chút
nóng lên, may mắn mang gương mặt giả, người khác không nhìn ra mặt đỏ.
Trong đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại, cả phòng người như vậy, trừng
mắt nhìn một mình hắn ăn cơm, không khí hết sức quái dị. Phó Cửu Vân
không chút để ý, dưới bao nhiêu con mắt dõi theo, cứ chậm rãi mà ăn, động
tác tao nhã. Rõ ràng không hề ăn ngấu nghiến, thế nhưng cơm nước vẫn rất
nhanh thấy đáy.
Bà chủ đặc biệt ân cần: “Tiên sinh dùng thêm chút cơm nữa đi?”
Hắn xếp đũa ngay ngắn trên bát, lắc lắc đầu: “Không, đa tạ, ta no rồi.”
Dứt lời móc từ trong ngực ra một đóa kim hoa tinh xảo sáng lấp lánh,
trong phòng lần nữa đột ngột rơi vào tĩnh lặng, con mắt mỗi người đều
không tự chủ bị vật này hấp dẫn. Kim hoa lớn khoảng bằng bàn tay, dưới
ánh sáng vàng của ngọn đèn trong gian phòng, ánh lên màu hoàng kim làm
người ta lóa mắt. Trên cánh hoa mềm mỏng màu vàng kim kia, phảng phất
còn có hạt sương đang lăn xuống. Tạm thời không nói đến chuyện hoàng