Không chờ nàng nói rõ, hắn bảo: “… Thật sự là mỹ vị vô cùng, có
hương vị của người con gái trong tim ta.”
Đàm Xuyên giống như bị người ta đâm một kiếm, đầu óc lập tức rối
loạn. Nhớ lại khi nàng còn ở núi Hương Thủ, hình như quả thật có một lần
nhàm chán, chỉ thuận tay làm một bát canh trứng gà. Vốn định để an ủi
chính mình, kết quả hôm đó Phó Cửu Vân về sớm, lúc bị hắn bắt gặp thì
canh trứng gà chỉ còn non nửa, hắn không nói hai lời đoạt lấy ăn sạch.
Khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, mấy cái suy nghĩ linh
tinh gì mà đó là đồ nàng ăn thừa, rồi thì trên thìa còn có nước miếng của
nàng. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, liền cảm thấy cả người khó chịu, khẳng
định là do vừa rồi bị nghẹn quá mức, ho choáng váng đầu óc rồi. Đúng rồi,
lúc bị nghẹn khi nãy, phải chăng hắn có làm gì đó với nàng?
Vô ý thức xẹt qua môi chính mình, Đàm Xuyên không dám khẳng
định. Mặt nàng được phủ bởi một lớp mặt giả, chẳng cảm giác được gì.
Ôi chao, loạn loạn loạn, gặp phải Phó Cửu Vân, mọi thứ đều loạn hết
cả! Nàng trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, buộc bản thân đem năm chữ
“Người con gái trong tim” gạt ra khỏi óc, thế nhưng trong giấc ngủ, không
tự chủ được, vẫn cứ mơ thấy đôi mắt sâu u buồn của hắn, lẳng lặng nhìn
nàng như vậy, nhìn lâu như một giấc mộng thương hải tang điền.
***
Ngày thứ ba vào lúc đóng cửa tiệm, Công Tử Tề im ắng xuất hiện
trong đại sảnh tiệm cơm, bà chủ vừa mới khép cánh cửa chính, quay đầu
liền thấy chiếc mặt nạ Thanh Mộc kia của hắn, kích động quá độ hôn mê
bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thím Quách vươn tay toan đỡ, nhưng Công Tử Tề tiên sinh trong
truyền thuyết đã tiên hạ thủ vi cường, ôm ngang eo bế bổng bà chủ thịt béo