TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 294

nháy mắt tỉnh táo lại, khó xử nói: “Đợi đã, có phải vừa nãy Xuyên Nhi bảo
không muốn không ấy nhỉ?”

Thím Quách lắc đầu lia lịa: “Đâu có đâu, nó vui đến nỗi nước mắt

lưng tròng.”

Bà chủ cảm khái một tiếng: “Không ngờ Công Tử Tề tiên sinh thực sự

coi trọng Xuyên Nhi, mắt cậu ta quả nhiên bị trát cứt rồi…”

Quả thật bị trát rồi, hơn nữa dường như bị trát rất chi là vui vẻ.

Người không vui vẻ là Đàm Xuyên, vô luận nàng có hất, kéo, cắn,

gặm thế nào, tay hắn vẫn kẹp cứng trên cánh tay nàng như kìm sắt, không
hề nhúc nhích. Nàng cả giận nói: “Phó Cửu Vân! Buông tay!”

Hắn vô tội cúi đầu: “Ngươi gọi ai? Ai là Phó Cửu Vân? Tiên sinh ta là

Công Tử Tề, lần sau đừng có gọi sai.”

“Ngươi giả ngu ít thôi! Ngươi…” Đàm Xuyên còn chưa nói xong, đã

thấy hắn ngồi xổm xuống, móc ra từ trong ngực một thứ dài năm tấc, màu
đen như mực, thứ đó dường như là vật sống, bị hắn túm cái đuôi dài, không
ngừng giãy giụa vặn vẹo. Mãnh hổ vốn vẫn rụt rè theo ở phía sau, vừa thấy
hắn móc ra thứ kia, nhất thời hai mắt tỏa sáng, hai cái tai lắc tới lắc lui, lộ
ra bộ dạng một con sâu tham ăn.

“Ngoan ngoan, đứa trẻ ngoan, cái này cho mày ăn.” Hắn cười dài đong

đưa con yêu quái nho nhỏ kia, loại tiểu yêu quái này chỉ sống trong nước,
đối với những linh thú như mãnh hổ mà nói, không có thứ đồ ăn vặt nào
sánh bằng thứ này. Đại để là vẫn nhớ lần trước người này đánh mình, mãnh
hổ chần chừ không chịu tiến lên, dù rất thòm thèm nhưng vẫn cố kháng cự.

Đàm Xuyên cực kỳ cảm động: “Mãnh hổ giỏi lắm! Người xấu cho gì

cũng đừng có ăn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.