TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 295

Phó Cửu Vân thủng thỉnh móc tiếp ba bốn con tiểu yêu quái giống thế

đang vặn vẹo loạn lên, thong thả nói: “Ồ? Không muốn thật sao? Ở đây ta
còn rất nhiều, có thể ăn no căng.”

Mãnh hổ chớp chớp mắt, nước miếng chảy đầy đất, chợt cụp tai

xuống, bước từng bước nhỏ rón rén như mèo, tới gần mở to miệng chờ hắn
ném cho. Hắn ném liền mười mấy con một lúc, mãnh hổ say sưa cực kỳ,
lập tức quẳng sạch thù hận ra sau đầu, lăn tròn trước mặt hắn, phưỡn bụng
ra chờ vuốt.

Phó Cửu Vân cười tủm tỉm sờ cái bụng mềm của nó, nửa cười nửa

không liếc Đàm Xuyên một cái, nhẹ giọng nói: “Rõ là một chủ nhân hư
hỏng, có phải không? Chẳng bao giờ cho mày ăn tử tế, chúng ta về sau
không thèm để ý tới nàng.”

Quá hèn hạ! Quá vô sỉ! Đàm Xuyên nghẹn họng trân trối nhìn linh thú

của mình bị mấy miếng ăn lừa mất, tốc độ làm phản không gì sánh được,
đảo mắt đã bắt đầu vờn quanh Phó Cửu Vân lấy lòng, cứ như thể chỉ hận
không được ôm hắn liếm đầy mặt nước miếng.

Phó Cửu Vân sờ đầu nó, nói lời thấm thía: “Cô bé đầu bếp, linh thú tốt

như vậy, ngươi không nuôi nổi hay là không muốn nuôi, xem xem làm cho
nó thành ra thèm ăn thế này.”

Nàng một chữ cũng không nói nên lời, giống như một kẻ đầu gỗ, bị

hắn dắt lấy tiếp tục đi về phía trước. Hắn bảo: “Đậu Đậu ca của ngươi đâu?
Ở nơi nào? Gọi ra đây cho ta xem?” Đàm Xuyên đột nhiên rất muốn khóc,
bốn chữ xấu hổ vô cùng viết như thế nào? Cứ nhìn nàng là biết!

Phó Cửu Vân không trở lại Thanh Phong lâu, cũng không đi thanh lâu

nào khác. Khi trời sắp sáng, bọn họ tới chân núi Phượng Miên, nơi đó có
một thôn trang nhỏ, trước kia hắn chính là ở tại rừng trúc trong thôn trang
này. Đàm Xuyên bị ép buộc đi cả một đêm, mệt mỏi tới nỗi một bụng tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.