TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 297

đi trở về trước bàn, nhúng mực bút lông, nhanh tay phác họa trên giấy
Tuyên Thành ngọc bản.

[Tuyên Thành ngọc bản: loại giấy bản đẹp màu trắng dày, rất bền,

dùng để viết hoặc vẽ]

Đàm Xuyên nhân lúc đặt khay xuống bàn, rốt cuộc không nén nổi hiếu

kỳ, len lén tới gần liếc một cái. Đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt thấy
hắn vẽ tranh, năm đó vì bức tranh của Công Tử Tề nàng đã xuất cung rất
nhiều lần muốn kết giao, không ngờ hôm nay lại đột nhiên có cơ hội.

Hắn đang phác hoạ đôi mày ngài của người con gái.

Mày ngài nhíu lại, tựa như đang nhẫn nhịn tựa như đau đớn tựa như

choáng váng hôn mê; quần áo cởi một nửa, vừa như vui vừa như sợ vừa
như vô thố. Ấy thế mà hắn lại vẽ xuân cung đồ! Giữa ban ngày ban mặt, vẽ
xuân, cung, đồ! Lỗ tai Đàm Xuyên thoáng cái đỏ bừng, trái tim nhỏ bé yếu
ớt nhảy dựng lên, nghĩ muốn tung cửa chạy trốn, thế mà hai chân lại như bị
đóng đinh trên đất, chẳng thể nhúc nhích.

Vẻ mặt Phó Cửu Vân bình thản, như thể không phải hắn đang vẽ xuân

cung đồ mà là tranh hoa điểu ngư trùng, giọng điệu cũng bình tĩnh khác
thường: “Trông đẹp không?”

Cô gái trong tranh dung mạo diễm lệ phong tao, đôi mắt long lanh như

sao khẽ liếc, trông rất quen mắt, có chút giống với hoa khôi của thanh lâu
lớn nhất Cao Đô. Lần trước thanh lâu tổ chức thi đấu cầm kỳ thư họa gì đó,
nàng đi theo bà chủ bọn họ xem thử một lần náo nhiệt, ấn tượng đối với vị
hoa khôi này cực kỳ sâu sắc, vì cô ta cũng múa một khúc Đông Phong Đào
Hoa.

Nàng quẫn bách tới mức miệng đắng lưỡi khô, trong quẫn bách còn

mang theo một hồ ghen tuông, cơn buồn ngủ nháy mắt bay lên chín tầng
mây. Loại tình huống này, nàng phải lớn tiếng chửi người này hạ lưu vô sỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.