Hay là thẹn thùng vô hạn nói ngươi hư hỏng quá đi? Hay là bụm mặt quay
đầu bỏ chạy? Đàm Xuyên cảm thấy ba chuyện này một chuyện nàng cũng
chẳng làm được, không hiểu vì sao, nàng lại đi hỏi một câu: “… Ai đây?”
Trong giọng nói của hắn hàm chứa ý cười, thờ ơ nói: “Một nữ nhân,
nhìn không ra sao?”
Trái tim bé nhỏ yếu đuối của nàng muốn nổ tung rồi. Rất giỏi rất mạnh
mẽ, nàng tự thẹn không bằng! Đàm Xuyên chạy trối chết, mới vừa đến cửa,
Phó Cửu Vân lại buông bút vẽ, nhéo một miếng bánh bao để trước mũi khẽ
ngửi, chậm rãi nói: “Mùi vị có chút không đúng, chua quá rồi.”
[bạn nào hay đọc ngôn tình thì chắc cũng biết cái này rồi, “chua” ở
đây còn có nghĩa là ghen tuông]
Đàm Xuyên quẫn vô cùng, sao lại quên mất mũi người này còn thính
hơn mũi chó? Đổ nhiều giấm như vậy, hắn không ngửi được mới có quỷ!
Phó Cửu Vân đặt bánh bao xuống, đột nhiên cười trầm thấp một tiếng,
nghiêng đầu, ánh mắt di chuyển trên người nàng, khiến cho nàng đứng ngồi
không yên. Quần áo của hắn đã mở rộng rất nhiều, mái tóc dài buông trên
vai, nửa khép nửa che xương quai xanh, da thịt nhẵn mịn trên bộ ngực dưới
ánh nến lại càng thêm trơn bóng ái muội. Đàm Xuyên đảo mắt nhìn loạn,
lúc thì nhìn tóc hắn, lúc thì nhìn mũi chân hắn, lúc thì lại nhìn cửa sổ, chính
là nhất định không nhìn hắn, khiếp đảm trốn tránh.
“Cô bé đầu bếp, ” hắn gọi nàng, ngữ khí thản nhiên, giọng nói trầm
ấm như rượu nguyên chất, “Ta đối với người con gái trong tim ta, trung
trinh như một, đến chết không đổi —— cho nên, lần sau nấu ăn đừng thay
đổi hương vị của nàng, nghe lời.”
Ánh nắng chiều cuối cùng dần dần biến mất trên nền trời xanh thẳm,
trời tối rồi, cô bé đầu bếp đã ngủ cả ngày kia cũng nên dậy thôi. Phó Cửu
Vân thu dọn một bàn đầy giấy Tuyên Thành, liếc nhìn cửa sổ phòng đối