Phó Cửu Vân đang muốn nói chuyện, chợt nghe trên đầu truyền tới
một tràng tiếng “Ò ò” của lão bò già, mãnh hổ vẫn ngủ trong bóng tối nhảy
dựng lên, vội vã thể hiện nó trung thành bảo vệ “chủ”, uy phong lẫm liệt
đứng bên Phó Cửu Vân, nhe răng trợn mắt ra uy với một chiếc xe từ trên
trời giáng xuống. Rất rõ ràng, “chủ” kia hiện nay đã đổi người rồi.
Thừa dịp Phó Cửu Vân tới chỗ xe bò, Đàm Xuyên cố gắng vớt vát mặt
mũi của vị “tiền” chủ nhân nàng đây, sờ sờ đầu mãnh hổ lấy lòng, nhẹ
giọng nói: “Mãnh hổ ngoan, đi theo hắn vô ích thôi. Hắn chẳng tốt đẹp gì
đâu.”
[tiền chủ nhân: chủ nhân trước]
Mãnh hổ khinh thường khẩy mũi, móng vuốt nguệch ngoạc trên mặt
đất nửa ngày, viết ra một chữ “Thịt” xiêu xiêu vẹo vẹo.
—— Đi theo Phó Cửu Vân, có thịt ăn!
Kẻ nghèo hèn Đàm Xuyên đành phải lệ nóng doanh tròng nhìn linh
thú nhà mình phấn khích điên cuồng chạy theo Phó Cửu Vân, vừa gào rú
vừa trừng mắt đối với chiếc xe bò đột nhiên xuất hiện, công phu vỗ mông
ngựa của nó, quả thực khiến nàng xấu hổ.
[vỗ mông ngựa: nịnh nọt, bợ đít]
Trên xe bò cũng không có ký hiệu gì, chỉ duy trên cổ lão bò già kéo xe
có đeo một thẻ bài, trên đó là mấy chữ “Phó Cửu Vân ngươi nha, lăn tới bồi
lão tử uống rượu”. Phó Cửu Vân bật cười, lấy một hũ rượu từ trong tay áo,
đút cho lão bò già kia uống hơn phân nửa, nó lập tức mừng đến mức gật gù
đắc ý, bốn chân giẫm xuống tóe lửa đỏ tươi, lại dọa cho mãnh hổ nhảy
dựng, vừa nãy nó còn đang cân nhắc con bò này có ăn được hay không đấy.
“Đồ ngon tới cửa rồi, sửa soạn một chút, theo tiên sinh ta đi thôi.” Hắn
phủi phủi tấm thẻ bài kia, nháy nháy mắt với Đàm Xuyên.