Ấy thế mà Phó Cửu Vân lại tỏ ra chuyên chú vô cùng, thâm tình vô
hạn, thậm chí còn đỡ cằm như có chút suy tư, nhìn trái, nhìn phải, nhìn
trên, nhìn dưới, cuối cùng còn tự tay giúp nàng chỉnh lại châu hoa bên tóc
mai, cười dịu dàng với nàng.
Đàm Xuyên sợ hãi khắp người, không dấu vết lùi một bước nhỏ, chỉ
chỉ Thúy Nha: “Tiểu nhân lo lắng cho tỷ muội, đi trước xem thế nào…”
Cổ tay bị hắn nắm lấy, Đàm Xuyên phản xạ tự nhiên sởn gai ốc toàn
thân, hắn dựa vào rất gần, hơi nóng trong miệng phả trên vành tai nàng, vừa
tê vừa ngứa, làm nàng bất giác nghĩ tới buổi hoàng hôn âm u hôm đó, theo
phản xạ tự nhiên muốn né tránh.
“… Cái túi của ngươi đặc biệt thật.” Đợi hồi lâu, không ngờ hắn lại
nói một câu như vậy.
Đàm Xuyên nhìn theo ánh mắt của hắn, túi nhỏ nàng đeo ở bên hông,
miệng túi lỏng lẻo rơi xuống, hiển nhiên đã bị mở ra. Nàng vội vàng cười
ha ha, nhanh chóng thắt lại miệng túi, luôn miệng nói lời cảm tạ: “Đa tạ lời
khen của Cửu Vân đại nhân, đây là tiểu nhân mua ở thôn trấn phía tây từ ba
năm trước, mười văn tiền một cái.”
“Thế à?” Hắn thờ ơ đáp lại một tiếng, đột nhiên lật tay nắm lấy chiếc
túi, nói thản nhiên: “Vậy cho ta mượn xem chút.”
Đàm Xuyên vội nhào tới, ôm chặt cánh tay hắn, run rẩy nói: “Đại
nhân, trong túi tiểu nhân chỉ có hai tiễn bạc, sau này còn phải ăn uống, mua
dầu hoa quế… Ngài, ngài khoan dung nhân nhượng!”
Phó Cửu Vân ung dung tháo nút thắt ở miệng túi, nói vô cùng dịu
ngọt: “Hai tiễn bạc cũng không phải ít, có thể mua được hai vò Lê Hoa
Bạch loại tốt nhất.”
[Lê Hoa Bạch là tên một loại rượu]