TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 31

“Cửu Vân đại nhân!” Đàm Xuyên gọi một cách bất lực đến là thê

lương.

Túi bị mở ra, mấy thứ lèo tèo bên trong đều được đặt trong lòng bàn

tay hắn, một viên bạc, không nhiều không ít vừa đúng hai tiễn, một cái dây
buộc tóc cũ đã sờn, nếu gột rửa cũng được coi là sạch sẽ, lúc này trên dây
nồng nặc mùi dầu hoa quế bôi tóc, một chiếc lược gỗ đã gãy một nửa, trên
răng lược còn quấn vài sợi tóc bóng nhẫy toàn dầu. Trừ những thứ đó ra,
không còn gì khác.

Phó Cửu Vân tựa như có chút ngoài ý muốn, liếc vào cái túi trống

rỗng, xác định không còn gì sót lại. Hắn im lặng trong chốc lát, vân vê hai
tiễn bạc trong tay, tung lên tung xuống: “Đúng là hai tiễn bạc, ngươi không
nói dối, thông minh lắm.”

Dứt lời hắn vỗ nhẹ lên má nàng, mỉm cười, cho lược và dây buộc tóc

vào trong túi, buộc lại vào đai lưng của nàng, hai tiễn bạc kia cứ thế thuận
tay cầm đi.

Đàm Xuyên mặt mày buồn thảm, giả bộ ôm chiếc túi vào trong ngực,

cất vội ngân châm vừa rồi giấu ở tay áo vào trong áo, trên lưng lạnh toát,
thấm đẫm mồ hôi.

“Cửu Vân đại nhân, hai tiễn bạc kia…” Nàng đuổi theo hắn, trên mặt

lộ vẻ luyến tiếc không rời.

“Nơi này đang ầm ĩ chuyện gì?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên tại

cửa điện, thanh âm tuy không lớn, nhưng trong nháy mắt ngăn chặn toàn bộ
tiếng nói chuyện hỗn loạn, bọn tạp dịch phút chốc liền im ắng.

Đàm Xuyên cảm thấy như bị quất một roi vào lưng, đứng sững lại.

Xoay người, hít thở, bình ổn nhịp tim. Khi còn chưa thấy nàng ta,

nàng không ngờ rằng mình dĩ nhiên bình tĩnh như vậy, có thể đứng thẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.