Trên vạt trái của bộ áo trắng nàng đang mặc có một nút khuy ngầm,
lúc mặc vào thấy phức tạp vô cùng, thế nhưng dưới bàn tay hắn lại ngoan
ngoãn phục tùng, đầu ngón tay lướt tới chỗ nào vạt áo chỗ đó liền lập tức
mở ra, bị hắn dùng hàm răng cắn, từng chút từng chút kéo lên đầu vai. Đôi
môi ẩm ướt nóng bỏng của hắn phủ lên bộ ngực nàng.
Đàm Xuyên run rẩy cơ hồ muốn tan chảy, mười đầu ngón tay bám
chặt bờ vai rắn chắc của hắn, móng tay ghim vào da thịt. Muốn trốn tránh,
nhưng hắn lại ôm siết lưng nàng như vậy, chẳng biết trốn tránh nơi nào.
Dòng thủy triều đáng sợ mãnh liệt cuộn trào từ đầu tới chân, mang theo
mùi vị ngọt ngào như của tử vong, cắn nuốt nàng. Áo trắng trên người hắn
mát lạnh mềm mại, ống tay áo dài ma sát bờ eo nàng; đôi môi hắn nóng
bỏng như thể muốn thiêu đốt nàng, cắn nuốt, liếm láp, phảng phất như thân
thể nàng là miếng bánh ngọt mê người. Đó là một loại nhức nhối khó chịu
làm cho người ta không cách nào nhẫn nại nhưng cuối cùng vẫn phải chịu
đựng nỗi đau ngọt ngào ấy, nàng cảm thấy mình rất nhanh sẽ chết mất thôi.
Ở một chỗ sâu trong trí óc, có thanh âm nhẹ nhàng nói: Dừng lại, phải
dừng lại, không thể tiếp tục, ngươi không nên như vậy.
Dừng lại không được, đáy lòng có thanh âm còn rõ ràng hơn đáp lại.
Nàng đối với hắn, là lưu luyến? Là né tránh? Là yêu thích? Hay chỉ vẻn vẹn
là muốn tìm một vòng ôm ấm áp nàng có thể dựa vào một thoáng? Chính
nàng cũng không rõ, có lẽ tất cả đều đúng, cũng có thể tất cả đều sai. Ước
chừng với nàng hắn là một chén rượu độc thơm nồng, kỳ thật biết rõ ý
nghĩa của năm chữ uống rượu độc giải khát, lúc này việc nàng nên làm nhất
là cho hắn một cái tát vang dội, sau đó giận dữ rời đi.
[uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà
không tính đến hậu quả mai sau]
Chính là làm không được, ta làm không được. Nàng tự nói với mình,
mơ hồ có một ý nghĩ điên cuồng liều lĩnh, muốn nếm thử mùi vị thơm nồng