TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 310

ngọt ngào của chén rượu độc kia.

Đã không còn gì để mất, phải, nàng chưa từng sợ hãi mất đi thứ gì?

Thế gian này, người nợ nàng nhiều lắm, nàng lại một mình thiếu nợ Phó
Cửu Vân một món ân tình, còn không trả cho hắn, vậy cứ buông xuôi đi.
Thời gian dài như vậy, vẫn đùa giỡn tâm kế, đấu với người, đấu với yêu,
nàng đã mệt mỏi, chỉ mong sao sớm ngày kết thúc chuỗi báo thù hư không
này. Trước khi hết thảy đều chấm dứt, chí ít nàng còn có thể ôm lấy hắn,
dùng đôi tay vẫn còn tồn tại gắt gao ôm chặt hắn, kẻ vẫn luôn không ngừng
truy đuổi phía sau nàng.

Đầu ngón tay của Phó Cửu Vân như có ngọn lửa nhỏ, ôn nhu mà

không cho phép kháng cự bao trùm nơi non mềm nhất của nàng, tựa như
đang thăm dò, cẩn thận dè dặt, mang theo biết bao yêu thương, nhẹ nhàng
vuốt ve nàng. Môi hôn không thể nắm bắt kia rốt cuộc cũng không còn
chạy loạn, giống như muốn trấn an nàng, theo tiết tấu của ngón tay lần lượt
hạ xuống trên bờ môi hé mở của nàng những nụ hôn.

Đàm Xuyên giống như một con cá vừa bị vớt lên bờ, không cam lòng

mà bật lên, không cách nào đè nén, trong mê loạn từ cổ họng bật ra một
tiếng rên rỉ nỉ non: “Cửu Vân…”

Hai cánh tay mềm mại lại đón lấy hắn, quấn quít trên cổ hắn giống

như dây leo, kéo hắn về hướng nàng, về hướng nàng.

Ngón tay Phó Cửu Vân đột nhiên ngừng lại, không rời khỏi, chỉ là

lẳng lặng bao phủ nàng như vậy. Hắn đè nặng trên người nàng, hô hấp dồn
dập, lý trí chỉ còn sót lại một sợi dây kéo thật căng, hoặc là ngay lúc này
buông ra, hoặc là dứt khoát kéo đứt. Nàng đã rộng mở vì hắn, đã ở ngay
trước mắt hắn, khao khát nàng, như thể chỉ một khắc sau là cái chết sẽ ập
tới, khẩn cấp vội vã, tới nỗi không sao nén được.

Hắn khao khát nàng đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.