TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 312

nàng uốn lượn trườn xuống, từng bước từng bước, thay thế ngón tay hôn
lên nơi bí ẩn mềm mại của nàng.

Một người làm chuyện xấu, thế là đủ rồi.

Mái tóc hắn mang theo cảm giác mát lạnh, vuốt ve da thịt trần trụi bên

trong đùi nàng, lòng bàn tay có mồ hôi, lưu lại trên da thịt nàng những vết
tích ẩm ướt. Nhấm nháp nàng, dụ hoặc nàng, tựa như một bàn tay vô hình,
lúc nâng lên lúc đẩy ra, đặt nàng lên một đỉnh cao xa lạ, không cho phép
xuống.

Đàm Xuyên kiệt lực ngửa đầu, muốn hít thở, lại cảm thấy không hít

vào nổi một ngụm khí để cứu mạng. Tay nàng khua khoắng trên đệm, giống
như người chết đuối, màn che bị vén lên, ánh sao đêm mông lung bao phủ
trên người, tấm lưng rắn chắc mỹ lệ của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, áo trắng
gần như trở nên trong suốt, phập phồng dán trên những đường cong cơ thể.

Hắn đột nhiên chống người dậy, “xoạt” một tiếng xé nát y phục trên

người ném xuống giường, mồ hôi trong suốt rơi trên ngực nàng, lúc đầu thì
nóng bỏng, sau lại trở nên lạnh buốt, xuôi theo sườn thấm vào chăn đệm.

Có lẽ là muốn bắt đầu rồi. Đàm Xuyên chớp chớp mắt, không ngờ hắn

đột nhiên nhấc chăn lên, có chút thô lỗ cứng rắn, phủ kín nàng, sau đó xoay
người một cái, ôm chặt lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên hõm vai mềm mại
của nàng, vùi đầu hít thật sâu mùi thơm giữa mái tóc nàng. Lưng nàng dán
chặt lên bộ ngực trần của hắn, phảng phất như đôi môi đang hấp mút cùng
một chỗ.

Đàm Xuyên không hiểu bắt lấy tay hắn, Phó Cửu Vân cất giọng khàn

khàn: “A, hương vị được lắm, bé con hư hỏng này.”

Mở miệng khẽ cắn gáy nàng, môi hôn trằn trọc, kéo dài đến vành tai,

cánh tay dần dần siết chặt, cơ hồ muốn làm nàng ngạt thở trong vòng tay
hắn. Nàng chẳng còn hơi sức để mà giãy dụa, thế là thành ra dáng vẻ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.