TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 314

không, thanh âm hắn từ đầu đến cuối vẫn luẩn quẩn bên tai, từ đầu đến cuối
hắn vẫn ôm siết nàng như thế, không buông ra dù chỉ một khắc. Thủy triều
dần dần bốc hơi, khô cạn, biến thành đại hỏa san bằng hết thảy, ngọn lửa từ
trong não càn quét tứ chi bách hài.

Đàm Xuyên lại một lần nữa co mình lại, bên trong cơ thể cũng đang

co quắp, sau đó lại giãn ra, giống như mạch đập của sự sống khiêu vũ trong
ngọn lửa. Có lẽ một khắc sau nàng sẽ rơi xuống địa ngục, cũng có thể một
khắc sau sẽ bay lên chín tầng mây, chính là ai còn có thể nghĩ nhiều đến
thế? Nàng cảm thấy chính mình đang khóc, khóc đến thương tâm, thậm chí
đã không thể nhớ ra vì sao lại khóc.

Phó Cửu Vân rút bàn tay ướt át về, ôm vai lật nàng lại, tỉ mỉ hôn lên

đôi mắt nhắm chặt vẫn đang rơi lệ của nàng, hôn chóp mũi nóng cháy, và cả
làn môi run rẩy.

“Ta yêu nàng, Xuyên Nhi.” Hắn nói, “Ta yêu nàng, xuỵt, đừng

khóc…”

Lau khô bàn tay ẩm ướt, hắn luồn hai tay vào mái tóc dày của nàng,

nâng mặt nàng, hôn vỗ về từng chút từng chút. Đàm Xuyên dần dần tỉnh
táo từ giữa làn sóng quay cuồng, rõ ràng đã thỏa mãn, nhưng thân thể lại
kêu gào không yên, kêu gào vì cảm giác trống rỗng còn mạnh mẽ hơn lúc
trước. Nàng run rẩy mở mắt, nước mắt lăn xuống từ hàng mi dài, nhìn hắn
như thể cầu xin van nài.

Phó Cửu Vân lại nhắm mắt, kiên định lắc đầu: “Không được, không

được.”

Hai mắt Đàm Xuyên đỏ lên.

Hắn cười cười, gạt những lọn tóc thấm đẫm mồ hôi bên má nàng ra

sau tai, thấp giọng nói: “Ta muốn nàng nhớ kỹ ta, nhưng ta còn muốn một
thứ quan trọng hơn của nàng. “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.