TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 324

Quả sơn trà Đàm Xuyên mới vừa lột vỏ rơi trên mặt đất, nàng cơ hồ

muốn nhảy dựng lên, lại bị hắn đè lại: “Đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên đó.”

Hắn muốn tiếp cận hoàng tộc Thiên Nguyên?! Nàng nhìn chằm chằm

hắn thật sâu, ai dè Phó Cửu Vân chẳng hề trả lời, chỉ nhàn nhã tự tại nhặt
quả sơn trà nàng vừa làm rơi xuống đất, lột vỏ rồi ăn tiếp. Thái giám bên
ngoài liên tục gọi ba lần, không thấy hồi âm, ước chừng có chút tức giận,
giẫm lên lá trúc muốn xông vào rừng trúc.

Phó Cửu Vân bốc vài hột sơn trà trơn tuột, tùy tay ném vào rừng trúc,

cũng không thấy có động tĩnh gì, thái giám bên ngoài lại xoay tới xoay lui
sống chết không vào được, kêu khóc om sòm một phen rồi xám xì xám xịt
bỏ đi. Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn hắn: “Ớ, chàng cứ thả hắn đi vậy sao?”

Hắn cười có chút gian tà, chậm rãi nói: “Vừa gọi đã ra đã chẳng phải

cao nhân, dong nhân mới đúng.”

[dong nhân: người tầm thường]

“… Chàng tiếp cận hoàng tộc, là vì cái gì?” Nàng cảm thấy nàng biết

rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi ra miệng, chính mình cũng không hiểu vì
sao.

Phó Cửu Vân lắc lắc đầu, không trả lời vấn đề này. Ven rừng trúc có

mấy cây trúc nhỏ mọc cao, trông tươi non mướt mát, hắn dùng tay vuốt ve,
bỗng nhiên hứng khởi, khắc lên trúc ba chữ “Phó Cửu Vân”, cười nói: “Sau
này cây trúc này cao lớn, tên của ta ước chừng cũng sẽ cao theo, để người
khác biết rõ cây trúc này là của ta.”

Hắn hiếm khi nổi tính con nít, Đàm Xuyên cũng có chút buồn cười,

sáp lại gần khắc tên mình lên một cây trúc khác, đắc ý hả hê: “Thế thì cây
này là của ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.