TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 325

Hai người bọn họ ra tay hành hạ một loạt những cây trúc tươi non mới

mọc ven rừng trúc, Đàm Xuyên không tranh đoạt được với hắn, đành phải
ôm cứng cây trúc cuối cùng không buông, nhanh chóng khắc lên mặt trên
hai chữ “Đàm Xuyên”, còn chưa kịp tuyên bố chính mình là chủ nhân, Phó
Cửu Vân đã mạnh mẽ sáp lại, trâng tráo trắng trợn khắc tên hắn bên cạnh
tên nàng.

“Cây này chính là hai người chúng ta nhé.” Hắn nắm lấy nắm đấm

Đàm Xuyên vừa huơ lên, bỗng nhiên quay đầu lại khe khẽ mỉm cười với
nàng, “Cho dù mai sau người chết đi rồi, hóa thành tro bụi, dù sao vẫn còn
vết tích chứng minh hết thảy đã từng tồn tại. Không phải tất cả đều hóa
thành tro bụi.”

Đàm Xuyên quay mặt đi không nhìn hắn, đáy lòng không biết có tư vị

gì, ma xui quỷ khiến, lại nhìn chằm chằm tên của hai người kề sát nhau trên
cây trúc mà ngây ngốc. Phải, hắn nói không sai, cho dù mai sau thể xác
không còn, hồn phách bị Vong Xuyên gột rửa, bỏ lại những thống khổ và
tốt đẹp một đời này, khu rừng trúc này cũng chứng minh bọn họ đã từng tồn
tại. Trúc xanh sẽ không nói dối, tên của hai người sánh đôi cùng một chỗ
còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Nàng ngây người rất lâu, chợt vui chợt buồn, nhất thời mừng rỡ nhất

thời chán nản, lại có chút như si như túy.

Những người thân đã ở hoàng tuyền, giờ phút này đang nặng nề trách

móc nàng, hay là lấy đó làm vui vẻ? Nàng chưa từng có một khắc giống
như lúc này, có một loại dục vọng muốn sống. Không phải là dục vọng nhất
thời trước khoảnh khắc tốt đẹp, mà rõ ràng, là loại dục vọng nóng cháy tựa
máu đào. Có lẽ thật sự giống như những gì Phó Cửu Vân đã nói, hắn muốn
nàng được sống những tháng ngày hạnh phúc mà một cô gái bình thường
nên có, chuyện cho tới bây giờ, chính nàng cũng mơ hồ có một loại nguyện
vọng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.