TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 369

hồn đăng sẽ phải chịu nỗi thống khổ khôn cùng. Nàng chỉ sợ… Sợ cái gì?
Chính nàng cũng không nói rõ.

Giống như ngày hôm đó A Mãn chết, hay như buổi tối kia tiên sinh

ngậm cười nhắm mắt xuôi tay, nàng cũng không rơi lệ, chỉ cảm thấy ngực
bị khoét đi một khối, toàn bộ thân thể tựa như một tấm da bọc ngoài lớp
xương, từng cơn gió lạnh thổi vù vù qua khoảng trống ở giữa, làm nàng
phát run.

Đàm Xuyên đột ngột xoay người cất bước chạy, chạy tới ngoài cửa,

cao giọng gọi: “Phó Cửu Vân! Chàng sẽ phải chết là có ý gì?! Chàng mau
nói cho rõ ràng!”

Những bong bóng trong suốt quay cuồng theo động tác của nàng,

chàng đã biến mất, có thể là không nghe thấy, cũng có thể nghe thấy nhưng
không muốn trả lời. Nàng ra sức chạy về phía trước, cảm thấy như vậy thật
ngốc, thật không nên, nhưng nàng không thể dừng lại. Cũng như biết rõ ảo
tưởng chính mình sẽ sống sót, trở thành một cụ bà tóc trắng xoá, ngồi bên
Phó Cửu Vân trong rừng trúc đầy gió, chuyện như vậy sẽ chẳng bao giờ có
thật, nhưng vẫn không nhịn nổi mà ảo tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.