TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 405

có người có thể nói chuyện, quả thực phải dùng từ kỳ tích để hình dung.

Bóng người trong kết giới thoáng động, như một tia chớp lẻn tới bên

cạnh quốc sư, trường đao giơ lên cao, rõ ràng là ánh đao rét lạnh sắc bén,
thế mà lại được người đó sử dụng tao nhã ôn nhu đến thế. Một đao chém
xuống, cái đầu của quốc sư lăn ra rất xa. Người đó vẩy sạch vết máu trên
đao, nâng tay chống vào kết giới, cười dài đối diện hai người qua ánh sáng
bạc, chính là nhị hoàng tử Đình Uyên.

“Ngươi vẫn cử động được ư?” Đàm Xuyên kinh ngạc đứng bật dậy.

Đình Uyên không trả lời, chỉ nháy mắt mấy cái: “Ta muốn cảm ơn các

ngươi, thay ta trừ bỏ mối họa lớn trong lòng, giúp ta tiết kiệm không ít
sức.”

Trường đao xẹt qua kết giới, kết giới có thể so với kim cương cứ vậy

im ắng vỡ vụn ra. Hắn bước ra khỏi hố, quay đầu nhìn thoáng qua, nhân mã
mang theo chết hơn phân nửa, không chết cũng bị kết giới hút mất nửa
mạng, sống sót cũng là phế nhân.

Hắn xoay người nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Đàm Xuyên, cười

đến là ôn hòa: “Như vậy, ta đi nhé. Đầu có thể cho ta mang đi chứ?”

Trong tay hắn còn nắm đầu quốc sư, yêu quái thuộc Nam Man hai

mươi bốn động cho dù bị chặt đầu cũng sẽ không chết, môi lão vẫn đang
mấp máy, như thể bất cứ khi nào cũng có thể tỉnh lại nói chuyện.

Đàm Xuyên cả người cứng ngắc, trơ mắt nhìn hắn sải bước đi thật xa,

đột nhiên kêu lên: “Vì sao… kết giới lại vô dụng với ngươi?!”

Đình Uyên ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cất tiếng cười sang sảng,

mang theo chút ngại ngùng: “Có lẽ là vì ta ghét nhất mấy thứ thần tiên ma
quái gì đó chăng. Bảo trọng, tái kiến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.