TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 460

Mi Sơn Quân cực kỳ hoang mang, thay quần áo liền vội vàng lên xe

bò đi thăm di thể cố nhân.

Công Tử Tề khi còn sống thích nhất là phô trương lãng phí, trêu hoa

ghẹo nguyệt vung tiền như rác, cái gì cũng muốn hưởng thụ hết mực, lúc
chết lại cố tình trốn ở một khe núi không người, cứ vậy không nói một lời
mà đi, ngay cả một phần mộ cũng không chuẩn bị.

Mi Sơn Quân nghĩ đến quan hệ thân mật của y và hắn mấy chục năm

làm bạn rượu, nhất thời bi thương kéo tới, hạ quyết tâm thay hắn tìm một
nơi phong thủy thật đẹp, an táng chu đáo cho phải đạo.

Nào ngờ ba chân bốn cẳng đuổi tới khe núi, thi thể lại chẳng thấy đâu,

trên bàn đá chỉ còn lại một bộ y phục, đang dần hóa thành tro bụi bị gió
thổi tung.

Mi Sơn Quân vô cùng kinh ngạc lượn mấy vòng quanh núi, đến cả

cọng lông cũng không tìm được, có chút hoài nghi trừng mắt với quạ đen
nhỏ, hỏi nó: “Ngươi xác định hắn chết thật rồi sao?” Cho dù là bán tiên, sau
khi chết cũng phải lưu lại một bộ xác thối, chưa từng nghe nói hóa thành
tro bụi cứ vậy mà tan biến.

Quạ đen nhỏ bị nghi ngờ năng lực chuyên môn, nước mắt ròng ròng

bay đi mất. Mi Sơn Quân lại tìm vài vòng, không thu hoạch được gì, đành
lên xe bò tấm tức mà quay về, ngày sau thường xuyên vỗ về chén rượu oán
thán trầm tư, thế nào cũng không hiểu nổi đạo lý trong đó.

Người đời đều cho rằng y không gì không biết, nhưng thế gian này

luôn có những việc y vắt óc cũng chẳng nghĩ ra.

Nhớ lại thời đó, quen biết Công Tử Tề, người này cho dù là vẻ ngoài

hay tài hoa đều là thượng đẳng, tuy chỉ là một bán tiên, cũng chưa từng dốc
lòng thể hiện thực lực, nhưng Mi Sơn Quân liếc mắt một cái liền có thể
nhìn ra hắn không hề thua kém chúng tiên nhân trên thế gian này. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.