TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 467

Nhưng giờ phút này, nàng hương tiêu ngọc vẫn, ngay trước mắt hắn.

Phó Cửu Vân lưu lại Mi Sơn cư rất lâu, mỗi ngày chỉ sầu muộn vùi

đầu uống rượu. Mi Sơn Quân không thông hiểu lắm phương diện này, nếu
hắn đã nói không phải thích tam công chúa, vậy tất nhiên là do nhìn thấy có
nữ nhân chết ở trước mặt nên trong lòng không vui vẻ, thế là thỉnh thoảng ê
a cùng hắn giải sầu.

Sau đó Phó Cửu Vân chỉ hỏi một câu: “Nàng có được chuyển thế hay

không? Bây giờ là đầu thai ở nơi nào?”

Mi Sơn có con quạ đen nhỏ làm con mắt thứ ba để dòm ngó nhân gian,

rất nhanh liền thu được tin tức xác thực: “Bây giờ đầu thai đi nước Tề
Quang ở phương Tây, vẫn là làm phận nữ. Có điều mệnh không được tốt,
chỉ sợ sống không quá mười bảy tuổi liền bệnh mà chết.”

Thế là Phó Cửu Vân đi, chuyến đi này lại là gần trăm năm, đứng trong

chỗ tối âm thầm nhìn nàng mang bộ dạng gầy yếu bệnh tật, thi thoảng
muốn ra tay giúp đỡ, lại nghĩ làm vậy là có hành vi nghịch thiên đạo, đành
phải dồn nén kích động.

Thiếu nữ này không biết tạo nên nghiệt gì, đầu thai nhiều lần sau đó,

không một lần tốt số. Không phải nhiều bệnh thì là bần cùng, hoặc chính là
bị chồng ngược đãi, sớm chết non.

Hắn cảm thấy bản thân chỉ muốn được thấy nàng có thể có một đời

hạnh phúc, chí ít cũng được một lần mỉm cười mà chết, như vậy hắn mới an
lòng.

Thế nhưng số nàng chính là thảm như vậy, một đời này may mắn được

gả cho một phu quân tốt, trên đường về nhà mẹ đẻ lại bị sơn tặc giết chết.
Lúc Mi Sơn Quân đuổi tới tìm hắn, bắt gặp hắn đang ngồi trên đám mây
trong cỗ xe ngựa, vừa bất lực vừa u buồn nhìn nàng bị âm sai câu hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.