TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 53

mọi người, Đàm Xuyên tỏ ra hết sức bình tĩnh, da mặt nàng đã trải qua
muôn ngàn thử thách, đến cả tường thành cũng phải than thở không bằng.
Nữ quản sự trẻ tuổi ngượng ngập nhìn nàng đi tới nộp lệnh bài, chớp mắt
quan sát vành mắt thâm quầng của nàng mấy lần, mới tiếp tục ngượng ngập
mà cấp dụng cụ cho nàng. Chờ Đàm Xuyên xoay người đi, nàng ta liền thủ
thỉ thù thì với người đứng cạnh: “Cửu Vân đại nhân quả nhiên tư chất trời
sinh, tinh lực hơn người…”

Đàm Xuyên buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, mí mắt sụp xuống,

hai chân cảm giác như đang bay, trên đường tới Quỳnh Hoa Hải, bị vấp
chân ngã vào bụi hoa, cũng không biết đau, ngáp dài một cái rồi ngủ lúc
nào không hay.

Không biết vì sao lại mơ thấy Tả Tử Thần. Năm ấy nàng giận dữ đâm

mù hai mắt hắn, khi đó còn âm thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ khuất
phục, không bao giờ hối hận. Thế nhưng chưa tới mấy ngày, lại không thể
không vứt bỏ hết mọi tự tôn, dầm mưa cưỡi ngựa tới núi Hương Thủ, quỳ
xuống đất cầu xin tha thứ. Tự tôn của con người là một thứ rất kỳ diệu, có
khi ngàn vàng khó đổi, cũng có lúc lại chẳng đáng một đồng. Ngươi để nó
thật cao, nắm giữ thật chặt, đến một ngày trao đi, cũng chưa chắc đã đổi
được thứ ngươi muốn.

Khác với trong buôn bán, tiền bạc còn có thể thu lại, tự tôn một khi đã

vứt bỏ, thì không bao giờ lấy lại được nữa. m thầm hối hận cũng thế,
ngoảnh mặt làm ngơ cũng vậy, quay lưng quyết định quên hết cũng chẳng
thay đổi được gì, mất đi chính là mất đi, đơn giản mà tàn khốc. Nàng tuổi
trẻ ngạo mạn, đến lúc đó mới hiểu, có đôi khi không phải cứ quỳ gối nhận
sai xin tha thứ, dâng tặng tự tôn bằng hai tay, là mọi chuyện đều có thể viên
mãn.

Chẳng qua là, nàng lúc đó cũng chẳng còn gì ngoài tự tôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.