TAM THIÊN NHA SÁT - Trang 84

“Hay lắm!” Phó Cửu Vân lại rót đầy cho nàng, “Thêm một chén, coi

như mừng ngươi tới đây làm nô tài cho đại nhân ta, đều là chuyện vui cả.”

Đàm Xuyên ngước lên nhìn hắn, dưới ánh nến lung linh, hắn cười tựa

như muôn hoa khoe sắc mùa xuân, chỉ tiếc là bụng dạ xấu xa, quả thực
không thể tới gần.

Chén rượu thứ hai nàng uống còn nhanh hơn, vừa chạm môi đã chảy

xuống dạ dày, sắc mặt không hề thay đổi, nhấc bầu rượu lên, trở tay thay
Phó Cửu Vân rót rượu, tay không run, rượu không sánh, rót đầy một chén
liền cung kính lễ độ dùng hai tay dâng cho hắn: “Cửu Vân đại nhân, mời
ngài.”

Phó Cửu Vân dường như có chút suy nghĩ nhìn nhìn chén rượu kia, lại

nhìn nhìn nàng, đột nhiên gật đầu: “Được!”

Uống một hơi cạn sạch.

Phó Cửu Vân xưa nay uống rượu ngàn chén không say, thường xuyên

ra ngoài uống rượu với bằng hữu, chỉ có người khác gục dưới chân hắn,
cũng đã sớm nhìn quen những cử chỉ ngớ ngẩn của kẻ say.

Nhưng nha đầu trước mặt kia, tới lúc uống hết ba mươi lăm chén,

ngoài đôi khuyên tai lay động thì toàn thân từ trên xuống dưới đều tĩnh lặng
như ngọn núi, một sợi lông mi cũng không run, rất có dáng vẻ của một
thùng rượu không đáy. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, căn bản
không ai động đến, hai người bọn họ chỉ không ngừng uống rượu, uống cho
tới khi trăng lên đỉnh đầu, Đàm Xuyên vẫn vững như tượng đá (*), nửa
phần say cũng không có.

(*) Chỗ này thật ra là mộc đầu nhân – kẻ đầu gỗ.

Phó Cửu Vân không khỏi âm thầm khen ngợi, lại giúp nàng rót đầy

chén, cười nói: “Xuyên Nhi, say rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.