ngoài đang đến gần, hắn liền bỏ đi ý niệm muốn lấy nó ra. Hắn cảm thấy bị
kinh sợ trước mặt cấp trên cũng không mất mặt chút nào.
Thấy vẻ mặt của mọi người, trong lòng lão y sư cảm thấy thật đắc ý,
lão lại dõng dạc nói.
"Các ngươi nhớ kỹ, phải chuyên tâm tu luyện. Ngày sau làm người,
không thể tham lam, không thể bất nghĩa, càng không thể truy cầu nữ sắc.
Cần biết, trên đầu chữ sắc có chữ đao, những ngày qua các ngươi chàng
chàng thiếp thiếp thật sự là chẳng ra cái thể thống gì."
Đúng lúc lão còn đang nói thì đột nhiên, một thanh âm nũng nịu vọng
ra từ vòng tay truyền âm trên người lão y sư.
"Y sư lão gia gia, ngươi đang ở đâu? Người ta không biết mặc cái từ
linh phục này, mau mau tới giúp ta."
Thanh âm này vô cùng kiều mị, lão y sư sau khi nghe xong, cả người
không tự chủ được run lên bần bật. Lão vội ho khan một tiếng, nghiêm mặt
trừng mắt nhìn mọi người, trong lòng thì nóng như lửa đốt. Sau đó lão quay
người rời đi, đồng thời kích động trả lời vào trong vòng tay truyền âm.
"Ừ, đến ngay đến ngay. Tiểu bảo bối đừng vội, ta đến giúp ngươi
đây!"
Một màn này nghịch chuyển quá nhanh, tương phản quá lớn khiến mọi
người đều trợn mắt há mồm. Đến cả Vương Bảo Nhạc cũng sửng sốt hồi
lâu, sau đó mới hít sâu vào một hơi. Hòa cùng tiếng xôn xao của mọi
người, Vương Bảo Nhạc cũng nghiến răng nghiến lợi, la mắng vài câu.
"Vô sỉ! Cái lão sắc quỷ này, mấy lời lúc trước đều là nói nhảm! Nữ
đồng học nhiều như vậy, chia cho chúng ta còn không đủ, vậy mà lão già
này lớn tuổi như vậy mà cũng đoạt tài nguyên của chúng ta, chẳng phải là
dựa vào bản thân làm quan sao!" Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng tức