TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 36

Nhạc lúc này tựa như một ngọn núi cao hùng vĩ, trở thành hình ảnh vĩnh
viễn khắc sâu trong lòng bọn họ.

Liễu Đạo Bân cũng bị đánh động, hô hấp dồn dập, lúc trước hắn vốn

còn ghét bỏ Vương Bảo Nhạc, nhưng lúc này phần ghét bỏ đó đã hoàn toàn
biến mất, chỉ còn lại rung động thật sâu.

Cảnh tượng Vương Bảo Nhạc giơ hai tay chặn đứng vách đá, hóa

thành bức tường thịt người này chẳng khác nào đang chống cả trời!

Sau khi làm xong động tác này, Vương Bảo Nhạc cũng bị chính bản

thân mình làm cho cảm động. Hắn cảm giác nếu như mình mà là lão sư, sau
khi chứng kiến toàn bộ cảnh này nhất định cũng sẽ sụt sùi cảm động.
Nhưng hắn còn muốn giành được thêm nhiều điểm hơn, vậy nên muốn nịnh
nọt cả học viện nên kiên quyết mở miệng.

- Có thể thi vào đạo viện Phiêu Miểu chính là vinh hạnh của ta. Dù có

bỏ thân ở chốn này thì Vương Bảo Nhạc ta sống là người của đạo viện
Phiêu Miểu, chết cũng là ma của đạo viện Phiêu Miểu!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy đắc ý lắm, cực kỳ hài lòng với

những gì mình đã nói, không tin mấy lão sư kia không cảm động.

Chỉ là phần đắc ý này kéo dài chẳng bao lâu, Vương Bảo Nhạc đang

muốn thể hiện kiếm điểm cộng trong lúc khảo hạch chợt cảm giác được
một điều, ấy chính là... đau!

Tuy rằng nơi này là do mộng cảnh hư ảo tạo thành, nhưng cảm giác

đau vẫn y như thật, theo bầy sói kia gào thét tới gần, từng miệng sói cắn xé,
mọi người đứng phía xa nhìn thấy chỉ chớp mắt mà thân ảnh của Vương
Bảo Nhạc cũng đã bị hơn mười con sói dữ bao phủ.

- Đau quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.