TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 37

Toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, hô hấp dồn dập, trước mặt toàn là

miệng sói, mùi máu xộc vào mũi, còn răng nanh của bầy sói kia thì đang
cắn xé thân thể hắn, cơn đau đớn dữ dội ập đến khiến cho hắn suýt chút nữa
đã quên mất nơi này là giả.

Bạn đang đọc truyệ.n tại i..READ.vn.

Nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng kiên định, không hề có ý rút lui!

Dù cơn đau đớn dữ dội, dù là toàn thân máu thịt be bét, rất nhiều chỗ

đã bị cắn lồi cả xương, dù ý thức của hắn cũng dần trờ nên mơ hồ, bên tai
vang lên tiếng cắn xé, tiếng sói tru hòa lẫn tựa như tiếng chuông báo hiệu
cái chết. Nhưng từ nhỏ đến lớn, tuy Vương Bảo Nhạc có không ít khuyết
điểm, nhưng hắn cũng có một đặc điểm cực kỳ rõ ràng!

Ấy chính là... cố chấp!

- Khó khăn lắm mới gặp được điểm cộng to uỳnh thế này, mình không

thể lãng phí được, ta muốn một lần lấy trọn điểm khảo hạch!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc gầm lên, đang muốn cố gắng kiên trì

thêm chốc nữa, nhưng đúng lúc này từ trong rừng phía sau đám học sinh
đang khóc lóc lùi lại chợt có một thân ảnh màu đỏ lao đến với tốc độ kinh
người!

Thân ảnh áo đỏ đó là một thiếu niên tóc ngắn tuổi chừng mười bảy,

mười tám, gương mặt tuấn lãng nhưng lại lạnh lùng. Hắn mặc quần áo màu
đỏ, lưng đeo một thanh cung lớn, thân thể quay qua bay lại giữa các tán cây
linh hoạt như một con khỉ, trong lúc chạy đến hắn còn giương cao cây
cung, bắn ra hàng loạt mũi tên.

Nháy mắt bắn ra chín mũi tên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.