TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 456

Tuy Lục Tử Hạo đang bị Vương Bảo Nhạc bẻ cổ tay, nhưng tiếng

cuồng tiếu của hắn vẫn vang vọng khắp nơi, trong lòng vừa vui mừng vừa
hưng phấn.

- Bây giờ ngươi còn không buông tay ra, sau đó quỳ xuống gọi ba ba

cho ta!

Lục Tử Hạo vô cùng đắc ý, hét lớn một tiếng, theo hắn tưởng tượng

thì lúc này Vương Bảo Nhạc chắc chắn là đã biến sắc, hoảng sợ dữ lắm.
Nhưng Lục Tử Hạo lại nhanh chóng phát hiện Vương Bảo Nhạc chẳng
những không hề giật mình kinh hoảng như trong tưởng tượng của hắn mà
còn cười tươi rói, cảnh này khiến cho Lục Tử Hạo giật mình kinh ngạc,
trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành.

- Ngươi...

Trong nháy mắt khi Lục Tử Hạo cảm thấy không ổn thì đột nhiên có

mười mấy đốc tra áo đen của hồi văn và linh thạch học đường nhào ra từ
các con đường xung quanh động phủ, những đốc tra này ai nấy đều đanh
mặt lại lạnh tanh, vội vàng chạy đến.

Trong tay Liễu Đạo Bân còn cầm ba cái máy ảnh, sau khi nhìn thấy

máy ảnh trên tay Liễu Đạo Bân thì Lục Tử Hạo đột nhiên biến sắc.

- Bẩm học thủ, quả nhiên đúng như ngài đã đoán, sau khi tên Lục Tử

Hạo này lên núi thì đã lén lắp ba cái máy ảnh này, bọn ta đã đi trước một
bước cắt hết linh võng trong khu vực này cho nên không có bất kỳ tin tức
cơ mật nào được truyền ra!Những lời Liễu Đạo Bân nói ra khiến cho Lục
Tử Hạo cảm thấy như thể đầu óc nổ vang, đồng tử chợt nở to ra, cảm thấy
mặt mày choáng váng.

- Gọi ba ba nào!

Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, đắc ý nói với Lục Tử Hạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.