TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 495

cũng vì ngày nghỉ này mà giảm đi không ít.

Vương Bảo Nhạc cười lớn, mỉm cười gật đầu với từng người một,

trong lòng cũng bị ảnh hưởng lây bởi cảm xúc bịn rịn xen lẫn khấp khởi lúc
chia ly này, dường như chẳng lưu luyến gì nhiều với đạo viện mà mình đã ở
một năm này, trong lòng lại càng nhung nhớ cha mẹ ở thành Phượng Hoàng
hơn.

Lúc này nôn nóng quay về nên bước chân của Vương Bảo Nhạc cũng

nhanh hơn, sau khi quay về động phủ chuẩn bị hành trang xong thì hắn ném
hết vào trong vòng tay trữ vật, lại đi mua thêm một đống nước băng linh.

- Nước băng linh này chính là đặc sản của đạo viện, mùi vị ở chỗ khác

không giống thế này, mua nhiều một chút về cho cha mẹ uống thử.

Sau đó hắn lại liên hệ với Trịnh Lương, tốn không ít linh thạch mua

một số đan dược cao cấp thích hợp cho người thường dùng, sau khi sửa
soạn xong hết thì Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi động phủ, hắn hít sâu một hơi
phong kín trận pháp ở cửa chính của động phủ, lúc quay người lại thì ánh
mắt bắn ra ánh sáng rạng ngời.

- Về nhà thôi!

Hắn cười lớn chạy xuống núi, lúc này dường như chính hắn cũng quên

mất mình là học thủ, tựa như quay lại một năm trước, hắn chạy thẳng
xuống núi đến bên sân khí cầu khổng lồ bên hồ Thanh Mộc.

Nơi này cũng không khác gì lúc khai giảng, người qua kẻ lại vô cùng

tấp nập, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, các học sinh đều chào tạm biệt
nhau, sau đó đi lên những khí cầu khác nhau, khi Vương Bảo Nhạc đi tới
chen giữa đám người thì chợt nghe tiếng gọi lớn ở cách đó không xa.

- Học thủ, bên này nè, bên này nè!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.