TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 813

Tiếng quát này có thể coi như rung trời, tạo thành sóng âm lan ra bốn

phương, thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được, khiến cho cả đám linh
căn Chân Tức kia chợt khựng lại, Vương Bảo Nhạc thấy hữu hiệu thì mừng
lắm, vội kéo dài khoảng cách, nhưng ngay sau đó hắn lại mở trừng hai mắt,
đầu óc nổ vang, nghẹn ngào kinh hô, trong giọng nói còn mang theo vẻ sợ
hãi.

- Đừng... Đừng như vậy mà...

Chỉ thấy hơn một ngàn tên béo ở sau lưng hắn đều học theo, cả đám

biến ra loa lớn, hơn một ngàn cái loa này xuất hiện khiến cho Vương Bảo
Nhạc mướt mồ hôi, hét lên một tiếng rồi vội vàng bỏ chạy, nhưng tất cả đều
đã muộn...

Trong nháy mắt, hơn một ngàn thân ảnh linh căn Chân Tức biến thành

Vương Bảo Nhạc đồng thời giơ cái loa lớn lên hét to với hắn!

Grào!!!!

Cái thanh âm này đã vượt xa thiên lôi, trực tiếp nổ tung ở trong quê

hương linh tức này, thứ nó tạo thành đã không còn là sóng âm nữa mà hóa
thành gió lốc, trực tiếp quét ngang mọi thứ, ầm ầm lao tới chỗ Vương Bảo
Nhạc.

Cơn lốc này quá dữ dội, khí thế ngập trời, đám học sinh khác trong

quê hương linh tức dù đứng ở đâu cũng có thể nghe rõ mồn một, ai nấy
cũng giật mình cực độ, Vương Bảo Nhạc bị gió lốc đánh trúng hét thảm
một tiếng, hắn cảm giác mình như bị một bàn tay khổng lồ vô hình vả cho
một cái thật mạnh, lục phủ ngũ tạng đều run rẩy, thân thể cũng bị cuốn lên,
bị hất tung ra ngoài như một con diều đứt dây, trực tiếp bay lướt qua ngọn
núi rớt xuống phía bên kia.

Bên kia núi là một cánh rừng rậm rạp, Vương Bảo Nhạc rơi xuống cái

bịch, cũng may mầm mống thôn phệ trong cơ thể hắn kịp thời bộc phát nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.