TAM THỐN NHÂN GIAN - Trang 97

những nơi hắn đi qua thu hút không ít ánh nhìn, mọi người rần rần kêu lên,
dán mắt theo từng bước chân của hắn.

Bất chợt có một thanh niên xuất hiện, hắn mặc đạo bào màu trắng

khác hẳn với các đạo bào của học sinh bình thường, hay đạo bào dành riêng
cho học sinh đặc cách. Nhìn dáng vẻ hắn đầy phiêu dật thoát tục, chỉ có
điều tướng mạo quá đỗi bình thường, trên gương mặt thi thoảng thấy mấy
vết rỗ lớn.

Mặc dù vậy, bên cạnh hắn vẫn có nhiều nữ sinh vây quanh, trong ánh

mắt lộ ra vẻ ái mộ vô cùng.

Hắn cũng không đi một mình, sau lưng có đến mười học sinh theo sát,

có người xách hộ hắn cái túi, có người lại cầm hộ hắn bình nước.

- Là học thủ đó!

- Chính là học thủ Khương Lâm của học đường Linh Thạch!

Ánh mắt họ khác hẳn cái nhìn dành cho học sinh đặc cách ban nãy.

Lúc này học sinh tứ phía bu đông như kiến, bất luận nam hay nữ đều cung
kính bái kiến với vị thanh niên áo trắng kia, như thể gặp được thầy giáo
vậy. Chính vì vậy càng khiến cho khí tức xung quanh thanh niên áo trắng
tỏa ra đầy cao quý, hắn gật đầu rồi chen chúc ra khỏi đám đông.

Không phải hắn không nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, nhưng dường như

trong mắt hắn mà nói thì học sinh đặc cách với học sinh bình thường chẳng
khác gì nhau. Không đạt đến trình độ học thủ thì đều chỉ là đàn em, không
phải đồng môn cùng đẳng cấp với hắn.

Vương Bảo Nhạc mở to mắt, dõi theo bóng dáng thanh niên mặt rỗ

kia, đáy lòng dấy lên chút chua xót như thể bị đối phương cướp hết danh
tiếng của hắn mang đi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.