Môi chàng chạm vào má tôi. Rùng mình, tôi bảo: “Táo tợn quá
chừng!” Nhưng chàng chẳng tỏ vẻ ngượng ngùng.
Chàng cài bông hoa lên tóc tôi. Tôi nói: “Vô ích lắm!” Dẫu vậy chàng
cứ đứng thừ người không nhúc nhích. Chàng gỡ vòng hoa ở cổ tôi ra rồi
mang đi. Mắt đẫm lệ, tôi tự hỏi lòng: “Sao chàng không lại?”
37
Giai nhân ôi! Vòng hoa đẹp tươi em đang kết có thể nào em choàng
lên cổ tôi chăng? Nhưng, phải biết vòng hoa duy nhất tự tay tôi kết là để
tặng nhiều người, cho những người chỉ thoáng hiện, cho những người ở
vùng đất hoang vu chưa ai khám phá, cho những người thi nhân xưng tụng
trong các bài ca.
Đã quá muộn rồi khi muốn tình em tim tôi đền đáp lại.
Đã có một thời đời tôi như một nụ hoa, hương thơm còn ấp trong hoa
ấy. Hương nay bay tỏa bốn phương trời. Ai biết vui nào diệu kỳ hơn khi
hương kia thu lại được. Ai biết vui nào diệu kỳ hơn khi hương kia phong lại
được?
Tim tôi là của mọi người; tim tôi không phải của tôi dành riêng cho
một ai.
38.
Em yêu, xưa kia thi nhân của em đã từng ấp ôm đại mộng oai dũng phi
thường.
Hỡi ôi! Thiếu cẩn trọng, tôi để mộng va vào vòng khuyên rổn rảng em
đeo và rơi vào sầu não bi thương.
Mộng vỡ tan thành ca đoạn, rồi vãi vung rơi dưới chân em.
Tôi chở đầy thuyền những truyện chiến chinh xa xưa; thuyền tôi nổi
chìm trong những đợt bóng cợt cười, thuyền ngấm đầy lệ rồi chìm sâu dưới
nước.
Em yêu, hãy biến mất mát này thành may mắn cho tôi.
Nếu khát vọng của tôi muốn lưu danh bất tử sau khi lìa đời đến nay đã
tan từng mảnh, em hãy làm cho tôi bất tử ngay trên thế gian này.