Được vậy, tôi sẽ chẳng khóc than những gì đã mất và cũng chẳng trách
oán chi em, người tôi yêu, yêu hết lòng.
39
Suốt buổi sáng tôi cố kết cho xong vòng hoa, nhưng hoa cứ tuột tay
rơi xuống đất.
Em ngồi đó lén nhìn tôi qua khoé mắt rình mò. Hãy hỏi đôi mắt ấy, đôi
mắt mưu đồ, quái ác, lỗi về ai?
Tôi cố cất tiếng ca một bài, song chẳng thể hát nên lời.
Một nụ cười kín đáo rung nhẹ trên môi. Hãy hỏi nụ cười ấy vì sao tôi
thất bại? Hãy để làn môi em chúm chím cười tươi trên lời thề nguyện nói rõ
vì sao giọng tôi tan vào thinh không như ong say mật ngã trong lòng bông
sen.
Trời đã về chiều. Đã đến lúc ngàn hoa khép cánh. Hãy để tôi ngồi bên
em, để môi tôi cất lên lời nói âm thầm, dưới ánh mờ ảo của ngàn sao đêm.
40
Nụ cười ngờ vực dập dờn ánh mắt em lúc tôi tới ngỏ lời tạm biệt. Đã
bao phen tôi tạ từ như vậy nên em lại tưởng dù có ra đi tôi cũng sớm trở về.
Nó thật em nghe, trong thâm tâm tôi cũng ngờ như thế, vì ngày Xuân qua đi
luôn trở lại, vì trăng tròn có đi chơi cũng chẳng đi hoài.
Năm rồi năm hoa lại đem sắc hồng nhuộm thắm cành cây; và rất có
thể tôi chỉ tạ từ để rồi lại trở về lần nữa với em.
Nhưng đừng vội vàng để ảo tưởng ra đi, hãy nắm lấy dù trong giây lát.
Khi tôi nói chúng mình mãi mãi xa nhau, hãy cứ cho là thực; xin cứ tin lời
nhau, và riềm mắt huyền hãy để màn sương lệ khơi sâu. Rồi khi tôi trở lại
hãy cười lên em, cười thỏa thích, dù nụ cười ranh mãnh đến đâu.
41
Tôi khao khát nói lời tâm tình thầm kín nhất, những lời tôi phải nói
với em, song còn ngần ngại vì sợ em sẽ bật cười chế nhạo mất thôi.
Đó là lý do tôi tự giễu mình, đem những bí ẩn riêng tư ra đùa đùa cợt
cợt.