Vâng, chân tôi đã mỏi nhừ và mưa rào đang trút nước. Gió từng cơn
than van trong những cành tre nghiêng ngã; mây thành cụm bay ngang bầu
trời như kẻ bại vong. Chân tôi đã mọi nhừ.
Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì về tôi hay đang đứng chờ ai ngoài ngõ. Tia
chớp làm loé đôi mắt em trông chờ. Làm sao có thể biết em đã nhìn thấy tôi
khi tôi đứng trong bóng tối? Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì về tôi.
Ngày tàn và mưa ngừng giây lát. Tôi từ giã bóng mát lùm cây cuối
vườn nhà em và cả chỗ ngồi ngày nữa trên thảm cỏ màu xanh.
Màn đêm buôn kín; thôi khép cửa lại, tôi đi đường tôi. Ngày tàn rồi.
54
Em cắp thúng vội vã đi đâu lúc này chiều muộn khi chợ tan rồi?
Thiên hạ ai nấy đều về nhà, gánh gồng nặng chĩu. Mặt trăng đã hé
nhìn vòm cây trong thôn làng.
Tiếng vọng của người gọi thuyền sang sông vang trên mặt nước tối om
lan đến tận bãi lầy xa tít, nơi bầy vịt trời đang yên giấc ngủ ngon.
Em cắp thúng vội vã đi đâu khi chợ tàn rồi?
Giấc ngủ đã đặt tay ngà lên mi trái đất.
Nơi nơi chim chóc đều nằm im trong tổ ấm; tiếng là tre thì thầm cũng
bặt thinh. Từ đồng ruộng nông dân trở về; họ trải chiếu trên sân nằm nghỉ.
Em cắp thúng vội vã đi đâu khi chợ tan rồi?
55
Anh ra đi vào giữa buổi trưa.
Trên cao mặt trời hừng hực.
Em đã làm xong công việc và lúc anh ra đi trên bao lơn đơn chiếc
riêng một em ngồi.
Gió từng cơn lách qua những cánh đồng xa ngát hương. Trong bóng
râm bầy bồ câu trắng gụ liên hồi; một con ong lạc lối vào phòng em ngân
nga tin tức từ những cánh đồng xa xôi.
Trong hơi nóng giữa trưa thôn làng im lìm ngủ.
Con đường nằm vắng lặng hoang sơ.