Gió lắng dịu đe dọa cơn dông sắp tới. Phương tây mây xuống thấp báo
hiệu trận phong ba. Mặt nước nằm im chờ gió. Tôi vội vã qua sông trước
khi màn đêm buông phủ. Này, bác lái đò, bác có lấy tiền quá giang không
hở? Vâng, người anh em tôi hỡi, tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh
chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Bên vệ đường dưới bóng cây cao có người hành khất ngồi một mình.
Than ôi! Lão nhìn thẳng mặt tôi với niềm hy vọng mong manh. Lão tưởng
tôi giàu có nhờ lợi tức bán buôn trong ngày! Vâng, người anh em tôi hỡi,
tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất
cả.
Đêm vào sâu, đường vắng tanh. Đom đóm lập loè trong lá cây. Anh là
ai đang bước theo tôi âm thầm, lén lút? Vâng, tôi biết anh đang định đoạt
cướp những gì tôi có. Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu má Vì lẽ tôi vẫn
còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Tôi về nhà lúc nửa đêm, không còn gì trong tay. Em đang đứng chờ
trước cổng nhà tôi, mắt lo âu, thao thức, âm thầm. Như con chim nhỏ bẽn
lẽn, rụt rè, em sà vào lòng tôi với tình yêu sôi nổi. Vâng, thưa Thượng Đế,
tôi vẫn còn nhiều thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất
cả.
72
Sau nhiều ngày cực nhọc tôi dựng được một miếu thờ, không cửa ra
vào hay cửa sổ; tường xây bằng những phiến đá khổng lồ.
Tôi lãng quên tất cả, tôi tránh mặt mọi người. Lòng sảng khoái, tôi say
mê ngắm hình bức tượng chính tay mình đặt lên bàn thờ. Bên trong lúc nào
cũng tối om, nhưng có đèn dầu ngát hương tỏa sáng. Những cuộn khói
hương trầm vươn lên không biết mỏi quyện chặt tim tôi.
Thức trắng đêm, tôi khắc vào tường nhiều hình thù kỳ dị với đường
nét quái đản, ngoằn ngoèo – những con ngựa có cánh bay, những bông hoa
hình mặt người, những đàn bà có tay chân như mình rắn.
Bốn bề kín mít, không một lối nào để lọt vào trong tiếng chim chóc líu
lo, tiếng lá cây thì thầm hoặc tiếng ồn ào của thôn làng bận rộn. Am thanh