duy nhất vang lên trong vòm miếu âm u là âm hưởng lời tôi cầu nguyện.
Tâm trí tôi sáng suốt và lặng trầm như ngọn lửa nhọn hoắt, giác quan
tôi ngất ngây trong khoái cảm tràn trề. Tôi chẳng rõ thời gian trôi qua như
thế nào mãi đến lúc sấm sét đánh trúng ngôi miếu và một nỗi đau đớn
xuyên mạnh nhói tim.
Ngọn đèn trông xanh xao, tủi thẹn; nét khắc trên tường, như những
chuỗi mộng, trố mắt nhìn vô nghĩa vào ánh đèn khi chúng định núp kín
mình đi.
Ngước nhìn hình ảnh trên bàn thờ, tôi thấy hình ảnh mỉm cười sinh
động dưới bàn tay Thượng Đế thắm tình vuốt ve.
Đêm tối tôi giam cầm bên trong đã tỏa rộng cánh bay rồi biến mất.
73
Hỡi Mẹ Đất kiên nhẫn, âm u, kho tàng phong phú, vô tận không phải
là của mẹ.
Mẹ lao khổ để nuôi đàn con nhỏ dại, nhưng chẳng bao giờ thực phẩm
có thừa. Nguồn hoan lạc mẹ dành cho chúng con chẳng bao giờ trọn vẹn.
Đồ chơi mẹ làm cho chúng con chẳng bao giờ bền lâu.
Mẹ không thể thỏa mãn mọi mong muốn chúng con hoài vọng, nhưng
lẽ nào chỉ vì thế con nỡ từ bỏ mẹ mến yêu?
Dưới mắt con, nụ cười của mẹ đượm ánh khổ đau lại rất dịu hiền.
Trong tim con, tình yêu của mẹ không biết thừa đầy lại rất thắm nồng.
Bằng sữa mình, mẹ cho chúng con nguồn sống, nhưng không làm
chúng con bất tử lưu danh. Lý do ấy khiến mắt mẹ luôn luôn thao thức, u
sầu.
Đã bao năm qua mẹ kiến tạo bằng màu sắc, bằng âm thanh, vậy mà
thiên đường của mẹ vẫn chưa hoàn tất, trừ nét buồn riêng thiên đường ấy
gợi lên. Trên vẻ đẹp muôn màu do tay mẹ sáng tạo con vẫn thấy màn lệ phủ
trùm.
Con sẽ rót lời con ca vào trái tim câm nín của mẹ.
Con sẽ pha tình yêu trong con vào tình yêu của mẹ.
Con sẽ lao động để phụng thờ mẹ mến yêu.