TÂM TÌNH HIẾN DÂNG - Trang 4

trào tuôn trong ánh sáng ban ngày và có những người lệ nhỏ âm thầm trong
bóng tối âm u. Họ thảy đều cần đến tôi, bởi thế tôi làm gì có thì giờ ấp ủ
cuộc đời bên kia thế giới. Tôi thuộc về cùng thời đại với mọi người. Có sao
đâu nếu tóc tôi đã ngả màu?”

3
Buổi sớm mai tôi quăng lưới xuống biển. Từ vũng sâu đen ngòm tôi

kéo lên vô số vật với hình thù và vẻ đẹp lạ kỳ – có vật rạng rỡ như nụ cười,
có vật long lanh như giọt lệ và có vật ửng hồng như má cô dâu.

Chiều đến, gánh nặng trên vai, tôi về nhà; người yêu tôi đang ngồi

trong vườn thẫn thở xé nhỏ từng cánh hoa tươi. Tôi ngại ngần giây lát, rồi
đặt xuống chân nàng những vật bắt được, đoạn đứng lặng im. Nàng đưa
mắt nhìn rồi nói: “Những vật này kỳ lạ thật? Em chẳng hiểu chúng dùng để
làm gì?”

Ngượng ngùng, tôi cúi đầu thầm nghĩ: “Mình đã không tốn công lao

để có những thứ này, mình đã không bỏ tiền ra mua chúng ngoài chợ;
chúng chẳng phải quà tặng thích hợp dành cho nàng”.

Thế rồi, suốt đêm thâu, tôi đem từng cái, từng cái ném ra ngoài đường.

Buổi sáng du khác đi qua; họ nhặt tất cả rồi mang về những miền xa xôi.

4.
Ừ nhỉ, sao họ lại xây nhà cho tôi bên đường lên phố chợ? Họ neo

thuyền chở nặng gần vườn cây tôi trồng. Họ tớ lui, lang thang tuỳ ý. Tôi
ngồi ngắm họ, thời gian của mình trôi mau. Xua đuổi họ đi tôi không thể.
Cứ thế ngày tiếp ngày lặng lẽ trôi qua.

Suốt ngày đêm tôi nghe bước họ vang ngoài ngõ. Hoài công tôi nói

lớn: “Tôi không quen biết các người”. Trong bọn họ và người quen thuộc
đối với ngón tay tôi, vài người quen thuộc đối với lỗ mũi tôi, máu trong
thân thể tôi dường như cũng biết họ, và vài người quen thuộc đối với những
giấc mơ của tôi. Xua đuổi họ đi tôi không nỡ. Tôi gọi họ và nói: “Bất kỳ ai
muốn hãy lại nhà tôi. Vâng, xin cứ lại”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.