Buổi sáng tiếng chuông vang lên ngoài đền. Họ tới, tay mang thúng
mẹt, chân nhuốm sắc hồng. Anh sáng bình minh vờn trên nét mặt. Xua đuổi
họ đi tôi không dám. Tôi gọi họ và nói: “Xin mời các người tơi vườn tôi mà
hái hoa. Xin đến đây đi”.
Trưa đến tiếng gồng ngân vang ở Ngọ Môn. Tôi chẳng hiểu tại sao họ
lại dừng tay ngưng việc, rồi lân la gần hàng dậu nhà tôi. Những bông hoa
họ gài trên mái tóc đã héo tàn và phai màu; tiếng sáo họ thổi nghe não nuột.
Xua đuổi họ đi tôi không đánh. Tôi gọi họ và nói: “Bóng cây vườn tôi mát
lắm. Các bạn vào đây”.
Đêm về tiếng dế kêu rả rích trong rừng. Ai đó nhỉ đang từ từ tiến tới
cổng nhà tôi, rồi nhẹ nhàng gõ cửa? Tôi lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt, không
ai nói một lời; bầu trời tịch mịch bao phủ khắp nơi. Xua đuổi người khách
trầm lặng tôi không làm được. Tôi nhìn khuôn mặt qua màn tối, những giờ
mộng mơ êm nhẹ dần trôi.
5.
Lòng rộn ràng, tôi thèm khát những vật xa xôi. Tâm hồn bay xa những
mong sờ mó vòng riềm của khoảng cách mịt mờ.
Ôi, Bên Kia Bao La, ôi, tiếng sáo thanh tao vọng từ Bên Kia! Tôi
quên, tôi hằng quên rằng mình không cánh để bay, rằng mình vẫn bị buộc
vào nơi này mãi mãi.
Lòng hăng hái, tâm thần tỉnh táo, tôi là người khách lạ trong vùng đất
không quen. Hơi thở từ Bên Kia đến với tôi thì thầm một hy vọng khó
thành. Tiếng nói từ Bên Kia đối với tim tôi quen thuộc như tiếng nói của
chính lòng mình.
Ôi, Miền Xa Khó Tìm, ôi, tiếng sáo lanh lảnh vọng từ Miền Xa Khó
Tìm! Tôi quên, tôi hằng quên rằng mình không hề thuộc lối, rằng mình
chẳng có ngựa mọc cánh để ra đi.
Thẫn thờ, tôi là người khách phiêu du trong chính hồn tôi. Qua màn
sương tắm nắng của những giờ khắc uể oải, hình ảnh mênh mông của Bên
Kia Bao La hiển hiện mới rõ rệt làm sao trên nền trời xanh xanh!