Thế nhưng, Hoàng tử trẻ đẹp sẽ qua cửa nhà ta; con sẽ mặc chiếc áo
đẹp nhất vào giây phút ấy.
Ồ, Mẹ ơi! Hoàng tử trẻ đẹp quả có qua cửa nhà ta; ánh nắng ban mai
lóng lánh trên xe chàng đi. Con vén màn che mặt, giựt đứt chuỗi ngọc hổ
phách đeo trên cổ, rồi quăng ra lối chàng qua. Mà sao mẹ lại nhìn con ngỡ
ngàng vậy hở mẹ?
Con biết chắc chàng sẽ chẳng nhặc chuỗi hạt con ném xuống; con biết
chuỗi hạt sẽ bị bánh xe chàng nghiến nát, để lại vết đỏ trên đường đất bụi;
rồi chẳng ai hay vật con hiến dâng là gì và cũng chẳng ai biết con dâng hiến
cho ai.
Thế nhưng, Hoàng tử trẻ đẹp thế nào cũng qua cửa nhà ta; con sẽ giứt
phăng viên ngọc đeo trên ngực rồi ném xuống trước lối chàng đi.
8
Khi ngọn đèn bên giường lụn tắt, tôi thức dậy cùng tiếng chim ban
mai. Tôi ngồi bên cửa sổ mở toang, vòng hoa tươi mát nằm trên mớ tóc
lỏng buông. Người du khách trẻ đẹp đi dọc bên đường trong sương hồng
buổi sớm. Cổ chàng đeo chuỗi ngọc; ánh bình minh vương trên mái tóc.
Dừng trước cửa nhà tôi, chàng hối hả hỏi: “Nàng ở đâu nhỉ?” Lòng nặng
ngượng ngùng, tôi không thể nói: “Nàng là Em, du khách trẻ đẹp, nàng là
Em”.
Trời vào hoàng hôn, nhưng đèn chưa thắp. Tôi đang thẫn thờ vấn lại
làn tóc. Chàng du khách trẻ đẹp đi xe tới trong ánh chiều hôm vàng vọt.
Ngựa chàng mỏi mệt, xùi bọt trắng mép; và cát bụi phủ đậm áo chàng.
Xuống ngựa trước cửa nhà tôi, chàng cất tiếng hỏi, giọng mệt mỏi: “Nàng ở
đâu nhỉ?” Lòng năng thẹn thùng, tôi chẳng thể nói: “Nàng là Em, du khách
thấm mệt, nàng là Em”.
Đó là một đêm xuân. Đèn phòng tôi tỏa sáng. Làn gió phương Nam
nhẹ nhàng thổi. Con vẹt lắm mồm đã ngủ yên trong lồng. Tấm áo tôi mặc
có màu sắc như ức con công, áo choàng ngoài xanh màu xanh cỏ mướt. Tôi
ngồi bên cửa sổ, ngắm phường phố vắng tanh. Qua bóng đêm thâu tôi khe
khẽ thủ thỉ: “Nàng là Em, du khách tuyệt vọng, nàng là Em”.