TÂM TÌNH VỚI ĐẤT MẸ - Trang 46

không có sinh, không có diệt, đám mây thoát ra khỏi ý niệm có và không. Tất cả
những sợ hãi, lo lắng không còn nữa. Vì vậy ta có thể rong chơi với tư cách một
chiếc lá hay một bông hoa hay một con nai. Khi ta trở lại với Mẹ, Mẹ sẽ đưa hai
cánh tay thương yêu đón tiếp ta về. Dù cho trong thời gian rong chơi ta có gây ra
nhiều lầm lỗi thì mẹ vẫn đón tiếp và tha thứ cho ta vì Mẹ là một vị Bồ tát.

Đại địa không phải là vô tri, vô giác. Tuy vị Bồ tát này không được nhận thức

dưới hình thái một con người, nhưng chính vị Bồ tát đó đã sinh ra con người. Đây
là một cuộc trở về. Chúng ta đi tìm nguồn gốc của ta, ta đi tìm cha, tìm mẹ ở những
nơi khác mà không biết rằng cội nguồn của ta nằm ngay tại nơi đây. Chúng ta thấy
được Đất Mẹ là một vị Bồ tát lớn có đầy đủ trí tuệ, tài năng, tình thương, sự kiên
nhẫn và không kỳ thị. Đó là một vị Bồ tát có nhiều đức lớn, có đại trí, đại bi, đại
nguyện, đại hạnh. Các vị Bồ tát mà chúng ta thường kính lễ như Bồ tát Văn Thù
(đại trí), Phổ Hiền (đại hạnh), Quan Âm (đại bi), Địa Tạng (đại nguyện) đều là con
của vị Bồ tát lớn Đại Địa. Không chỉ người Phật tử mới thấy được điều này, mà
những người Cơ Đốc giáo, Hồi giáo, Do Thái giáo v.v… cũng không khó khăn gì để
thấy được Đại Địa là một vị Bồ tát lớn. Chúng ta có thể trở về cội nguồn của ta, ta
không còn xem trái đất là một vật vô tri vì đó là một thực tại mầu nhiệm. Như thế,
không những chúng ta giải quyết được vấn đề “Thượng Đế có phải là một con người
hay không?” mà chúng ta còn tiếp xúc được với đối tượng của sự kính ngưỡng và
tiếp xúc được với cội nguồn của ta đang nằm ngay trong ta. Thái độ của chúng ta đối
với địa cầu sẽ thay đổi. Ta sẽ bước những bước chân thương yêu và kính ngưỡng
trên mặt đất.

Nhận thấy Đất Mẹ là một vị Bồ tát có nhiều đức lớn, chúng ta đi trên mặt đất

bằng thái độ cung kính. Chúng ta sẽ không đối xử với trái đất một cách tàn tệ hay
gây những tàn hại thảm khốc cho Đất Mẹ như chúng ta đã từng làm trong những
năm qua. Như vậy, chúng ta sẽ giải quyết được vấn đề sinh môi. Trái đất không phải
là môi trường của ta, trái đất là ta. Vấn đề là chúng ta có cái thấy đó hay không?
Một hôm nào đó đi thiền hành, quý vị thấy được trái đất không phải là vật chất vô
tri, mà là một thực tại mầu nhiệm, linh động, một vị Bồ tát. Tự nhiên, trong tâm
quý vị liền sinh ra sự kính ngưỡng muốn lạy xuống và quý vị cảm thấy có sự thương
yêu. Đó là một sự giác ngộ, quý vị đừng đi tìm sự giác ngộ ở nơi khác. Sự giác ngộ
đó sẽ đưa quý vị tới sự chuyển hóa rất lớn, quý vị sẽ có hạnh phúc, tình thương và
trí tuệ nhiều hơn. Giác ngộ, an lạc, hạnh phúc không phải là những ước mơ cho
tương lai, mà là cái có thật trong hiện tại.

Đạt được tuệ giác đó chúng ta có thể đạt tới đức vô úy không sợ hãi, ta thấy ta

với Đất Mẹ là một. Nếu Đất Mẹ đưa ta ra thì Đất Mẹ sẽ tiếp nhận ta về, không có gì
mất đi, không có sinh không có diệt. Ta không bị kẹt vào ý niệm “một cái ngã“, rồi
đặt vấn đề: Sau khi xác thân này tan hoại ta sẽ đi về đâu? Còn hay không còn?

http://tieulun.hopto.org

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.