TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 141

Ông vội vàng đuổi khéo người khách một cách thẳng thừng và làm

động tác chỉ cửa đi ra cho ông ta; nhưng bị choáng váng, ông uống một
chén thứ hai và ngồi xuống. Bộ mặt ông ta biến sắc.

Rénine nhìn ông ta một lúc như nhìn một đối thủ bất lực mà ông

không cần tiêu diệt và ông ngồi xuổng bên cạnh ông ta, đột nhiên vồ lấy
cánh tay ông ta.

- Thưa ngài toàn quyền, nếu không nói thì Hortense Daniel sẽ là nạn

nhân thứ bảy.

- Tôi không có gì đế nói, thưa ông ! Ông muôn tôi biết cái gì nào ?
- Sự thật. Những lởi giải thích của tôi cho rằng ông biết điều đó. Cảnh

khốn quẫn của ông, nỗi lo lắng của ông là những chứng cớ chắc chắn cho
tôi. Tôi đến với ông như đến với một cộng tác viên. Tuy nhiên, nhờ vào
một sự may mắn ngoài mong đợi, đó là một người hướng dẫn mà tôi phát
hiện ra. Chúng ta đừng mất thì giờ.

- Nhưng, cuối cùng, thưa ông, nếu tôi biết thì tại sao tôi lại im lặng ?
- Do sợ sự bê bối. Tôi có một trực giác sâu sắc là trong cuộc sống của

ông có một vấn đề gì đó mà ông tìm cách che giấu. Sự thật đột nhiên xuất
hiện với ông về thảm kịch kinh khủng, sự thật ấy nếu nó được biết thì đối
với ông đó là sự ô nhục, là sự hổ thẹn... Và ông đã lùi bước trước nhiệm vụ
của ông.

Ông Lourtier không trả lời nữa. Rénine cúi xuống và nhìn thẳng vào

mắt ông ta:

- Sẽ không có bê bối. Tôi, người độc nhất trên đời biết điều gì sẽ xảy

ra. Và tôi với nhiều quyền lợi hơn ông để không thu hút sự chú ý, vì rằng
tôi yêu Hortense Daniel và tôi không muốn tên của bà bị dính dấp vào Câu
chuyện kinh hoàng đó.

Bọn họ ngồi đối diện nhau một hoặc hai phút. Rénine giữ một bộ mặt

cứng rắn, ông Lourtier cảm thấy là không có gì lay chuyển ông ta nếu như
các lời cần thiết không được nói ra, nhưng ông không thể.

- Ông nhầm lẫn... Ông tin tưởng vào những sự việc không đúng như

thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.