TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 160

Sau đó ông đi lên buồng mình và nằm ngủ ở đó một thời gian khá dài

cho đến khi những tiếng gõ cửa đánh thức ông dậy.

Ông mở cửa.
- Bà !... bà...- Ông nói thì thầm.
Hortense và ông ngắm nhìn nhau một ít giây, lặng lẽ và bàn tay trong

bàn tay như là không có gì, không có bất cứ một ý nghĩ xa lạ và một lời nói
nào có thể xen lẫn vào niềm vui gặp gỡ của bọn họ. Vào lúc cuối ông nói:

- Tôi có lý do để trở lại không ?
- Có - Bà nói dịu dàng - Có... Tôi chờ ông...
- Có thể thích hợp hơn là bà bảo tôi đến sớm để khỏi chờ... Các diễn

biến không đợi và tôi không biết điều gì sẽ đến cho Jérome Vignal và
Natalie De Gorne.

- Thế nào ! Ông chưa biết sao ? - Bà nói nhanh.
- Biết về cái gì ?
- Người ta đã bắt bọn chúng. Bọn chúng đi tàu tốc hành.
Rénine phản ứng:
- Bắt... không. Người ta không bắt như thế. Cần phải hỏi cung bọn

chúng đã.

- Đó là điều người ta làm lúc này. Công lý khám sát.
- Ở đâu ?
- Ở lâu đài. Và vì bọn chúng vô tội... Vì bọn họ vô tội, phải thế không

? Ông cùng không khẳng định hơn tôi là bọn họ phạm tội phải không ?

Ông trả lời:
- Tôi không khẳng định điều gì và tôi cũng không muốn khẳng định

gì, bạn thân mến. Tuy nhiên, tôi phải nói với bà là tất cả chống lại họ... Trừ
một việc, đó là tất cả là "quá" chống lại chúng. Điều không bình thường là
biết bao chứng cớ được tập hợp và kẻ giết người kể lại câu chuyện của
mình với một sự ngây thơ như vậy. Ngoài cái đó ra thì chỉ là bóng tối và
mâu thuẫn.

- Thế rồi sao ?
- Thế rồi tôi rất bối rối.
- Nhưng ông có một kế hoạch ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.