- Bà hãy bình tĩnh lại - Ông nói khi đang cười - không có gì xảy đến
cho con trai bà đâu.
- Nhưng bạn của ông đứng gác thì sao ?...
- Đó là một sự bịa đặt đơn thuần.
- Lời khiếu nại đến viện công tố có không ?
- Lời đe doạ đơn thuần.
- Vậy thì ông tìm gì ?-..
- Làm bọn họ sợ, làm họ mất tinh thần với hy vọng họ thốt ra một chữ
nào đó, một chữ cho tôi biết tin tức. Tôi đã thử tất cả các biện pháp. Chỉ
còn biện pháp này và đó là một biện pháp hầu như luôn đưa tôi đến thắng
lợi, bạn hãy nhớ lại những cuộc phiêu lưu của chúng ta.
- Nhưng nếu chữ mà ông chờ đợi không được nói ra thì sao ?
- Cần phải như thế - Rénine nói với một giọng điếc tai - Cần kết thúc
nó. Giờ đã đến gần.
Con mắt của ông bắt gặp con mắt của người đàn bà trẻ và bà ta đỏ mặt
khi nghĩ đến giờ mà ông ta ám chỉ là giờ thứ tám,và ông không có mục đích
nào khác hơn là chấm dứt nó trước khi giờ thứ tám đổ chuông.
- Thế là, một phần cái mà ông bà mạo hiểm - Ông ta nói với vợ chồng
Pancardi: Sự biến mất của đứa con và tù ngục... tù ngục chắc chắn bởi vì có
quyển sổ thú tội. Và bây giờ, một phần khác, đây là quà biếu của tôi. Đổi
lại với việc hoàn trả không chậm trễ cái kẹp móc là hai mươi nghìn quan.
Kẹp không đáng giá ba Louis.
Không một câu trả lời. Bà Pancardi khóc.
Rénine lặp lại bằng cách để cách quãng các đề nghị của ông:
- Tôi tăng gấp đôi... Tôi tăng gấp ba... Ái chà, ông đòi hỏi, ông
Pancardi ạ... Thế nào, cần số tròn ? Thôi được. Trăm nghìn.
Ông ta giơ dài hai bàn tay như là không còn nghi ngờ là người ta cho
ông đồ trang sức.
Chính bà Pancarđi là người đầu tiên quỵ xuống và bà làm việc đó với
một sự tức giận chống lại chồng bà:
- Anh hãy thú nhận đi !... Anh nói đi !... Anh đã cất nó ở đâu ? Cuối
cùng, thế nào, anh sẽ không cố chấp chứ ? Nếu không, đó là phá sản... là