- Chính đó là cuộc sống - ông nói - Khi người ta biết nhìn và tìm tòi.
Sự phiêu lưu có ở mọi nơi, ở cuối một túp lều tranh tồi tệ nhất, dưới cái mặt
nạ của con người thông thái nhất. Khắp mọi nơi, nếu người ta muốn như
thế, người ta có lý do để rung cảm, để làm điều thiện, để cứu một nạn nhân,
để chấm dứt một sự bất công.
Bà nói thì thầm vì bị kinh ngạc bởi uy thế và quyền lực của ông ta:
- Ông là ai vậy ?
- Một người phiêu lưu, không có gì khác. Một người thích sự phiêu
lưu. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa ở những giờ phiêu lưu, những cuộc phiêu lưu
của người khác hay của bản thân. Cuộc phiêu lưu hôm nay đã làm bà
choáng váng bởi vì nó đã đụng vào chỗ sâu thẳm nhất của con người bà.
Nhưng các cuộc phiêu lưu của người khác cũng không kém phần say mê.
Bà có muốn thử không ?
- Làm sao ?
- Mong bà trở thành bạn đường phiêu lưu của tôi. Nếu một ai đó kêu
gọi tôi giúp đỡ, hãy cùng tôi giúp họ. Nếu sự tình cờ hay nếu bản năng của
tôi đưa tôi tìm ra một tội phạm hoặc khám phá ra một nỗi đau thì chúng ta
cùng cộng tác. Bà có muốn không ?
- Đồng ý - Bà nói - Nhưng...
Bà do dự. Bà tìm hiểu dự án bí mật của Rénine.
- Nhưng - Ông kết thúc trong tiếng cười - Bà hơi nghi ngờ một tí: Vậy
thì người thích phiêu lưu đó muốn dẫn tôi đến đâu ? Rõ ràng là "tôi làm vui
lòng ông ta và chỉ ngày này hoặc ngày khác ông ta sẽ nổi giận vì đụng đến
danh dự của ông". Bà đã có lý. Giữa chúng ta cần có một hợp đồng cụ thể.
Rất cụ thể - Hortense nói. Bà thích đặt câu chuyện vào một giọng đùa
cợt - Tôi nghe các đề nghị của ông.
Ông suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục:
- Thôi được, thế này nhé. Hôm nay là ngày của cuộc phiêu lưu đầu
tiên, đồng hồ của Halingre đã đánh tám tiếng. Bà có muốn là chúng ta chấp
nhận sự dừng lại của nó và bảy lần đánh nữa, trong thời hạn ba tháng, thí
dụ thế, chúng ta sẽ cùng theo đuổi những sự phiêu lưu thích thú ? Và bà có
muốn là ở lần thứ tám bà sẽ nhất trí với tôi không ?...