trước cho chúng ta, một sự đánh hơi của chó săn phân biệt được mùi trong
tất cả các mùi hỗn tạp.
Ở quanh bọn họ, sân hiên bắt đầu chứa đầy người. Bàn bên cạnh, một
người đàn ông trẻ có hình dáng nhỏ bé và một chòm râu cằm màu hung
đang đọc một tờ báo hàng ngày, còn phía sau, qua các cửa sổ của quán ăn,
một tiếng ầm ì xa xôi của một đội nhạc vọng lại, một trong các phòng
khách vài người đang khiêu vũ.
Tất cả những người ấy, Hortense quan sát họ từng người một như là bà
hy vọng phát hiện trong người của họ cái dấu tích nhỏ vén lên các thảm
kịch sâu kín, cái vận mệnh bất hạnh hoặc cái thiên hướng tội lỗi.
Khi Rénine thanh toán các món ăn, người đàn ông trẻ có bộ râu cằm
dài gọi một trong những người hầu bàn với một giọng nghẹn ngào.
"Tôi phải trả cho anh bao nhiêu ?... Anh có tiền lẻ không ? Ôi ! Chúa
tôi, nhanh lên anh!...".
Không do dự, Rénenie giành lấy tờ nhật trình. Sau một cái liếc mắt
nhanh, ông đọc nhỏ:
"Thầy Dourdens, người bảo vệ cho Jacques Aubrieux được tiếp ở
Elysée. Chúng tôi tin là Tổng thống nước cộng hoà đã từ chối ân huệ cho
người tù và việc hành quyết sẽ được thực hiện vào sáng ngày mai”.
Khi ngươi trẻ tuổi vượt qua sân hiên, ông đến dưới cổng của một vườn
cây, và bất chợt đối diện với ông là một người đàn ông và một người đàn bà
xa lạ. Người đàn ông nói:
- Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ông, tôi thấy được sự xúc cảm của ông. Nó
liên quan đến Jacques Aubrieux phải không ?
- Đúng... Đúng... Jacques Aubrieux... - Người trẻ tuổi nói lắp bắp - Đó
là bạn thời trẻ của tôi, tôi chạy đến chỗ vợ anh ta... bà ta chắc hẳn phải điên
lên vì đau đớn...
- Tôi có thể giúp ông được không ? Tôi là hoàng tử Rénine. Bà đây và
tôi, chúng tôi sẽ sung sướng được gặp bà Jacques Aubrieux và sẵn sàng
giúp đỡ bà nếu bà ấy muốn.
Người trẻ tuổi bị chán ngán bởi cái tin mà ông đã đọc, hình như không
hiểu. Ông tự giới thiệu một cách vụng về: