- Dutreuil... Gaston Dutreuil...
Hénine ra hiệu cho Clément, người tài xế của ông đang đợi ở gần đấy
và đẩy Gaston Dutreuil vào trong ô tô và hỏi:
- Địa chỉ ? Địa chỉ của bà Aubrieux ở đâu ?
- Tại đại lộ Roule số 23 bis...
Ngay khi Hortense lên xe, ông nhắc lại địa chỉ cho lái xe và tức thời
khi xe chạy ông hỏi Gaston Dutreuil.
- Tôi chỉ hơi biết sự việc - Ông nói - Hãy giải thích ngắn gọn cho tôi.
Jacques Aubrieux đã giết một trong những người bà con thân cận của ông
ta, phải thế không ?
- Ông ta vô tội, thưa ông - Người trẻ tuổi đáp lại - Ông ta hình như
không thể đưa ra một sự giải thích nhỏ nhoi nào. Vô tội, tôi thề điều đó...
Thế là đã hai mươi năm tôi là bạn của Jacques... Ông ta vô tội... và đó là
điều kỳ quái...
Người ta không thể lấy được từ ông điều gì. Hơn nữa, cuộc hành trình
rất nhanh. Bọn họ đi vào trong theo cửa Sablons và sau hai phút, dừng lại
trước một lối đi hẹp và dài, có tường bao hai bên. Con đường dẫn họ đến
một căn nhà nhỏ một tầng.
Gaston Dutreuil bấm chuông.
- Bà đang ở trong phòng khách với mẹ bà - Người hầu gái nói khi mở
cửa.
- Tôi đến thăm các bà ấy.
Ông ta nói trong khi dẫn Rénine và Hortense đi theo. Đó là một phòng
khách khá lớn, được trang trí rất đẹp và lúc bình thường, được dùng làm
phòng làm việc. Một trong hai người đàn bà đang khóc, một người luống
tuổi, có mái tóc muối tiêu đến đón Gaston Dutreuil. Ông này trình bày lý
do sự hiện diện của hoàng tử Rénine và ngay tức thời, bà nức nở kêu lên:
- Con rể của tôi vô tội, ông Jacques ! Đó là một người tuyệt vời trong
những người đàn ông, một tấm lòng vàng ! Anh ta mà giết người bà con
của mình sao !... Anh ta tôn thờ người bà con của mình ! Và người ta sẽ
phạm vào điều sỉ nhục khi giết anh ta ? A! Thưa ông, đó là cái chết của con
gái tôi.