Rénine hiểu là tất cả những người này, từ nhiều tháng nay, sống trong
sự ám ảnh của sự vô tội ấy và trong lòng tin chắc là một người vô tội không
thể bị hành quyết. Và cái tin về sự hành quyết không tránh khỏi hiện nay
làm cho bọn họ trở thành điên loạn. Ông ta tiến đến gần một người khốn
khổ đang cúi gập người xuống, mái tóc đẹp màu hoe vàng và một bộ mặt
còn rất trẻ đang bị co giật bởi thất vọng. Hortense ngồi cạnh bà ta và nhẹ
nhàng kéo bà áp vào vai mình. Rénine nói với bà:
- Thưa bà, tôi không biết tôi có thể làm cho bà điều gì. Nhưng tôi
khẳng định trên danh dự là trên đời này, nếu có một ai đó có thể có ích cho
bà thì người ấy là tôi. Vậy thì tôi khẩn cầu bà trả lời tôi. Sự sáng suốt và
minh mẫn của những câu trả lời của bà có thể thay đổi được tình hình và
cũng như bà muốn tôi chia sẻ quan điểm của bà về Jacques Aubrieux. Vì
ông ta vô tội, phải thế không ?
- Ôi! Thưa ông ! - Bà trả lời và ngồi thẳng người lên.
- Thôi được, cái sự tin chắc ấy mà bà không thể thông báo cho luật
pháp, bà cần phải nói rõ nó cho tôi. Tôi không đòi hỏi bà đi vào các chi tiết
và sống lại nỗi đau kinh hoàng nhưng chỉ đơn giản là trả lời một số câu hỏi.
Bà có muốn điều đó không ?
- Hãy nói đi, thưa ông.
Bà đã bị thuyết phục. Hàng một số câu, Rénine đã thành công trong
việc thuyết phục bà ta và thổi vào bà ý muốn vâng lời. Và, một lần nữa,
Hortensi hiểu tất cả là Rénine có sức mạnh, quyền lực và khả năng thuyết
phục.
- Chồng bà làm gì ? - Ông hỏi sau khi đã cầu khẩn bà mẹ và Gaston
Dutreuil giữ im lặng tuyệt đối.
- Người môi giới bảo hiểm.
- Ông thoả mãn trong công việc chứ ?
- Cho đến năm vừa rồi thì có.
- Vậy thì từ một số tháng vừa rồi đã có những lúng túng về tiền bạc
phải không?
- Đúng thế.
- Và án mạng đã xảy ra ?