TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 35

Trong thời gian này, một ai đó đã đến và mở nhà để xe và lấy xe máy

để đi đến Suresnes. Còn khăn lau mũi và súng lục thì nằm trong túi xà cột.
Không có gì lạ khi tên sát nhân dùng chúng.

- Lời giải thích này là có thể chấp nhận được...
- Đúng vậy, nhưng luật pháp đã đưa ra lời bác bỏ. Đầu tiên, không có

ai, tuyệt đối không có ai biết là chồng tôi phải ở lại nhà mình suốt cả ngày,
bởi vì ngược lại, anh ấy đi ra bằng xe máy vào buổi chiều tất cả các ngày
chủ nhật.

- Và sau đó thì sao ?
Người đàn bà trẻ đỏ mặt và nói lẩm bẩm.
- Trong hãng của ông Guillaume, kẻ sát nhân đã uống gần nửa chai

rượu. Trên chai đó, người ta đã tô nổi lên dấu các ngón tay của chồng tôi.

Hình như bà ta đã cố gắng hết mình và cùng lúc niềm hy vọng vô thức

vào sự can thiệp mà Rénine đã khơi dậy ở bà tan biến đi đột ngột trước sự
tích luỹ các chứng cớ. Bà đổ vật ra và mải mê trong một loại mộng mơ
thầm lặng mà các sự săn sóc trìu mến của Hortense cũng không thể làm bà
khuây khoả.

Bà mẹ nói bập bẹ:
- Anh ta vô tội, phải không thưa ông ? Và người ta không trừng phạt

một kẻ vô tội. Người ta không được phép làm việc đó. Người ta không
được phép giết con gái tôi. Ôi ! Chúa tôi, Chúa tôi, chúng tôi đã làm gì để
người ta hành hạ chúng tôi như vậy ? Con gái Madeleine bé bỏng khổ sở
của tôi...

- Bà ta sẽ tự tử - Dutreuil nói với một giọng thảng thốt - Không bao

giờ bà ấy chịu đựng nổi ý nghĩ là người ta đưa Jacques lên máy chém. Chốc
nữa... Tối nay... bà ấy sẽ tự sát.

Rénine đi lại trong phòng.
- Ông không thế làm điều gì cho cô ta, phải không ? - Hortense hỏi.
- Đã mười một giờ rưỡi - Ông ta trả lời với vẻ lo âu - và sáng ngày mai

thì...

cô tin là anh ta phạm tội không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.