- Nhưng giả thử chúng ta thấy được, trời ơi ! Và có thế chấp nhận một
người đã giết người để cướp sáu mươi nghìn quan rồi lại thủ tiêu chúng
như thế sao ? Nếu chỗ giấu là kín đáo - và thực ra nó đã như vậy vì chúng
ta đã không phát hiện ra nó - tại sao có việc thiêu huỷ vô ích này ?
- Ông ta sợ, thưa ông Morisseau - Chúng ta đừng quên là ông ta thí
đầu mình. Chắc là máy chém và các tờ giấy bạc ấy là chứng cớ độc nhất mà
người ta có thể buộc tội ông ta. Làm sao mà ông ta để nó lại ?
Morisseau hài lòng.
- Làm sao ! Chứng cớ độc nhất...
- Cố nhiên rồi !
- Nhưng những người làm chứng của ông, trách nhiệm của ông ? ở
đâu ? Tất cả những gì mà ông phải kể lại cho thủ trưởng là gì ?
- Trò bịp.
- Thôi được, đúng thế - Thanh tra choáng váng và càu nhàu - Ông tin
chắc vào mình !
- Nếu không có cái đó thì ông có thể tiến lên được không ?
- Không.
- Vậy thì, ông đòi hỏi cái gì ?
Rénine cúi xuống để đảo than. Nhưng không còn kể cả những tàn giấy
khô cứng giữ nguyên hình dáng cũ.
- Không còn gì - Ông nói - Thật là kỳ lạ !
Làm sao con quỷ đã tham gia vào đây để nhóm lửa ?
Ông đứng dậy và suy nghĩ với con mắt chăm chú. Hortense có cảm
giác là ông ta cố gắng hết sức và sau trận chiến đấu cuối cùng này trong
bóng tối, ông ta đã có kế hoạch chiến thắng của mình hoặc tự nhìn thấy
mình thất bại.
Kiệt sức, bà hỏi với sự lo âu:
- Tất cả đã thất bại, phải thế không?
- Không... không... Ông nói một cách trầm ngâm - tất cả chưa thất bại.
Chỉ có một số giây đồng hồ, tất cả đã thất bại. Nhưng đấy là một tia sáng
nẩy ra và đưa đến cho tôi hy vọng.
- Ôi ! Chúa tôi, nếu điều ấy có thể là sự thật !