Người ta nghe tiếng động ở trên đó. Đó là những chàng trai của nhà
máy bia đang tìm cách phá cửa. Một mùi hăng hắc lan toả buồng cầu thang.
Rénine lên đến tầng cuối cùng.
- Các bạn dịch ra ! Tôi có chìa khoá.
Ông tra chìa khoá vào ổ khoá và mở ra.
Một làn sóng khói ùa vào ông, mạnh đến mức người ta tưởng là cả
tầng nhà cháy. Nhưng Rénine ngay tức thời thấy là đám cháy tự nó tắt đi do
thiếu dưỡng khí và đã không còn ngọn lửa nữa.
- Thưa ông Morisseau, không cho ai vào đấy cùng chúng tôi, phải thế
không ? Một sự rắc rối nhỏ nhoi có thể làm phiền lòng tất cả. Ông hãy khoá
cửa lại, như vậy sẽ tốt hơn.
Ông ta đi vào trong phòng phía trước, phía mà ở đó ông thấy hoả hoạn
xảy ra. Các đồ đạc, tường và trần nhà bị khói bám đen nhưng chưa bị lửa
bén. Thực sự, tất cả chỉ còn một ngọn lửa của giấy còn đang cháy ở giữa
phòng trước cửa sổ.
Rénine vỗ trán mình.
- Thằng đểu quá thể ! Tôi có cần ngốc đến thế không !
- Cái gì ! - Thanh tra nói.
- Miếng các-tông hình mũ ở trên giá là nơi hắn ta giấu giấy tờ. Chính
giấy tờ nằm tại đó suốt quá trình lục soát của chúng ta.
- Không thể được.
- Ôi chà, người ta luôn quên chỗ giấu ấy, chỗ rất dễ thấy và ở đúng
tầm tay ! Làm sao nghĩ tên ăn trộm để sáu mươi nghìn quan trong một
miếng các-tông hở, nơi mà hắn ta đặt cái mũ khi đi vào với một cử chỉ hờ
hững. Ngrười ta không tìm ở trong đó... Rất tinh ranh, ông Dutreuil !
Ông thanh tra nhắc lại với thái độ hoài nghi.
- Không, không, không thể được. Chúng tôi đi cùng ông ta và ông ta
không thể tự mình châm lửa.
- Tất cả đã được chuẩn bị trước trong giả thiết của một cuộc báo
động... Các-tông... giấy lụa... các tờ giấy bạc, tất cả thứ đó đều được tẩm
một chất dễ cháy. Ông ta đã vứt vào đó, lúc sắp đi ra, một que diêm, một
điếu thuốc, tôi biết gì hơn ?