vành rộng của nó chụp lên bộ mặt đẹp có bộ tóc màu hung của bà, rồi bà
ngồi vào bàn và viết cho chú, ông Aigleroche, một bức thư từ biệt mà ông
sẽ nhận được vào buổi chiều. Bức thư được viết đi viết lại rất nhiều lần và
cuối cùng bà quyết định loại bỏ nó.
"Mình sẽ viết thư cho chú sau”, bà tự nói với mình khi mà cơn giận đã
qua đi.
Và bà đi vào trong phòng ăn.
Các thanh củi lớn cháy dở trong lò sưởi. Các bảng đồ chơi súng dài và
súng cạc-bin trang trí trên bức tường. Từ khắp nơi, khách mời đổ về và đến
bắt tay Bá tước Aigleroche, một trong những kiểu người nông thôn hào
hoa, bộ dạng nặng nề, cổ to khoẻ và chỉ sống để đi săn.. đang đứng thẳng
trước lò sưởi với một cốc lớn rượu vang hảo hạng ở trong tay.
Hortense hờ hững ôm hôn ông.
- Thế nào ! Dượng của tôi, con người thường ngày rất giản dị...
- Kệ nó ! Một lần cho cả năm... người ta có thể cho phép mình có một
số hành động thái quá...
- Dì cháu sẽ quở trách dượng.
- Dì cháu đau đầu và không xuống đây. Hơn nữa - Ông nói thêm với
một giọng cục cằn – Điều đó không liên quan đến bà ta... và với cháu thì
càng ít hơn nữa, cháu bé của dượng.
Hoàng tử Rénine tiến đến bên Hortense. Đó là một thanh niên rất
thanh lịch, có bộ mặt nhẹ nhõm và hơi xanh. Mắt anh ta lần lượt có biểu
hiện dịu dàng và cứng rắn, dễ mến và hóm hỉnh nhất.
Anh ta nghiêng người trước người đàn bà trẻ, hôn bàn tay và nói với
bà:
- Tôi nhắc lại lời hứa tốt đẹp của bà, thưa bà thân mến.
- Lời hứa của tôi ?
- Vâng, điều thỏa thuận giữa chúng ta là lại tiếp tục cuộc dạo chơi
thích thú của mình ngày hôm qua. Chúng ta sẽ đi thăm nơi ở cũ kỹ được
rào chắn mà dáng vẻ của nó đã kích thích sự tò mò của mọi người..., nơi mà
người ta gọi, hình như là lãnh địa của Halingre.
Bà đáp lại bằng một giọng khô khốc: