- Thưa ông, tôi rất tiếc nhưng cuộc dạo chơi sẽ lâu mà tôi thì còn hơi
mệt. Tôi sẽ dạo một vòng trong công viên và tôi trở về.
Giữa bọn họ có một lúc im lặng và Sorgo Rénine cười, con mắt nhìn
chằm chặp vào mắt của bà và nói nhỏ để chỉ bà nghe:
- Tôi tin chắc là bà sẽ giữ lời hứa và bà sẽ nhận tôi làm người bạn
đường. Thật là thú vị.
- Thú vị cho ai ? Cho ông, phải thế không ?
- Với bà cũng vậy, tôi khẳng định điều đó với bà.
Bà hơi ngượng và đáp lại:
- Tôi không hiểu, thưa ông.
- Tôi không đặt cho bà một câu đố nào. Đường đi thì đẹp và lãnh địa
của Halingre thì thú vị. Không một cuộc dạo chơi nào có thể đưa đến cho
bà sự thích thú như vậy.
- Ông nói huênh hoang, thưa ông.
- Không một ngoan cố nào, thưa bà.
Bà có một cử chỉ hờn giận va không thèm trả lời. Quay lưng lại phía
ông, bà giận dữ nắm chặt tay và ra khỏi phòng.
Ở dưới bậc thềm, một người dắt ngựa cho bà.
Bà ngồi lên yên và đi tới rừng cây nối tiếp với công viên. Thời tiết mát
và tĩnh lặng. Giữa các lá cây hơi rung rinh lộ rõ một bầu trời trong xanh.
Hortense theo các lối đi ngoằn nghèo. Sau chừng nửa giờ đến một vùng hồ
và mô đất nằm hai bên một con đường lớn.
Bà dừng lại. Không một tiếng động. Rossigny đã phải tắt máy và giấu
xe ô tô con của mình trong các lùm cây bao quanh ngã tư Íp.
Hơn năm trăm mét là khoảng cách của bà và điểm quay đó. Sau một
lúc do dự bà đi bộ, buộc một cách cẩu thả con ngựa của mình để nó dễ dàng
thoát ra và trở về lâu đài. Bà trùm lên mặt mình một cái mạng dài màu hạt
dẻ, nó dập dờn trên vai bà và bà tiến lên phía trước.
Bà đã không nhầm. Ở điểm quay thứ nhất, bà thấy Rossigny. Ông
chạy đến bà và kéo bà vào trong bãi cây nhô.
- Nhanh lên, nhanh lên – Ôi ! Tôi sợ chậm biết bao !... ngay cả một sự
thay đổi quyết định !.. Và bà đã ở đấy! Có thể thế chăng ?