Điều không giải thích nổi là Rénine đã không động đậy. Dùng hai
cánh tay của mình, ông chắn đường những viên thanh tra, còn Hortense níu
vào quần áo của ông, cầu xin ông:
- Hãy cứu lấy bà ta... Đó là một tên điên... Nó sẽ giết bà ấy... Tôi van
ông...
Nhưng vào lúc đó, hình như có một sự tấn công mới của người đàn
ông chống lại nạn nhân của mình. Ông ta xuất hiện ở một cửa sổ được trổ
ra ở đầu hồi nhà, giữa hai cái chóp của mái nhà lớn và ông lại bắt đầu hành
động hung dữ bằng việc treo Rose Andrée trong khoảng không và đu đưa
bà như là một con mồi mà người ta sắp vứt vào không gian.
Ông ta có thể quyết định không ? Hay thực sự chỉ là một sự đe doạ ?
Ông ta có cho rằng Rose đã bị chế ngự ? Ông ta đi vào.
Lần này Hortense thắng thế. Cái bàn tay giá lạnh của bà bóp mạnh bàn
tay của Rénine và ông cảm thấy bà run rẩy một cách vô vọng.
- Ôi ! Tôi van ông... tôi van ông... ông còn chờ gì nữa ?
Ông chịu nhường:
- Vâng - Ông nói - chúng ta hành động. Nhưng đừng quá hấp tấp. Cần
phải suy nghĩ.
- Suy nghĩ ư ? Nhưng mà Rose... Rose mà ông ta sắp giết !... Ông có
thấy cái rìu không ?... Đó là một tên điên... Nó sẽ giết bà ta.
- Chúng ta có thời gian - Ông khẳng định - tôi sẽ đáp ứng tất cả.
Hortense phải dựa vào ông vì bà không còn sức để bước. Bọn họ từ
cồn đất đi xuống và chọn một chỗ có lá cây che khuất; ông giúp Hortense
vượt hàng rào. Hơn nữa, bóng tối xuất hiện không cho phép người ta thấy
bọn họ.
Không một lời, ông đi một vòng vườn cây ăn quả và bọn họ đến phía
sau nhà. Chính tại đây Dalbrèque đã vào nhà lần đầu. Thực tế, bọn họ thấy
một cửa dịch vụ nhỏ, có thể là của nhà bếp.
- Giúp một cái ẩy vai - Ông nói với những viên thanh tra - và các ông
có thể vào trong nhà khi thời điểm đến.
- Thời điểm đã đến - Morisseau làu bàu nói về các sự chậm trễ đó.